Bắc Tống Phong Lưu

Chương 285 : Đột nhập bất thành (p1)

Ngày đăng: 07:25 30/04/20


Phàn Thiếu Bạch cười ha hả:



- Là ta nghĩ rằng Lý sư phó có thể nghĩ ra biện pháp ôm trọn số thịt đó.



Lý Kỳ cười khổ:



- Không nói tới chúng ta không có thực lực này. Cho dù có thực lực, cũng không có nhiều người ăn như vậy.



- Ừ.



Phàn Thiếu Bạch hơi có chút hả hê:



- Đã đến lúc những quán ăn kia chịu tội rồi.



- Điều này cũng không quan hệ gì tới tại hạ. Lúc trước cũng không phải tại hạ bảo bọn họ ký kết hiệp ước với các lò mổ. Bọn họ muốn tìm thì nên tìm Thái viên ngoại mà nói chuyện.



Lý Kỳ lắc đầu.



Phàn Thiếu Bạch sững sờ:



- Lý sư phó nói đúng lắm.



Rồi y cười phá lên.



Phàn Thiếu Bạch biết được Lý Kỳ không có ý định thu mua số thịt kia, hàn huyên một lúc, liền cáo từ.



Y vừa mới đi, Lý Kỳ lập tức phân phó cho Ngô Phúc Vinh:



- Ngô đại thúc, chú lập tức chuẩn bị bạc.



- A? Chẩn bị bạc làm gì?



- Mua thịt.



Lý Kỳ mỉm cười đáp.



- Cái gì? Không phải vừa nói không mua sao?



Ngô Phúc Vinh ngạc nhiên.



- Vừa nãy là cháu lừa dối Phàn Thiếu Bạch.



Lý Kỳ cười ha hả:



- Hiện ta cả nước đang trong thời kỳ chiến tranh, giá thịt chỉ tăng chứ không giảm. Chỉ có Thái viên ngoại thích làm vui người khác, cưỡng chế giảm giá thịt xuống. Hôm nay những quán ăn kia muốn bán thịt đến điên rồi. Cháu thấy giá thịt nhất định sẽ giảm xuống mức thấp nhất. Tiện nghi như vậy, có đồ ngốc mới không cần.



Ngô Phúc Vinh buồn bực hỏi:



- Nhưng nhiều thịt như vậy, cậu bán hết được không?
Dm! Thì ra là giả chết.



Lý Kỳ phẫn nộ tung cước đá vào bụng gia đinh kia, khiến y đau đến mức nhe răng nhếch miệng.



Nhưng tiếng cầu cứu vừa này của tay gia đinh, vẫn đưa tới sự chú ý của những người khác.



Chỉ thấy một đoàn người đang lao về bên này rất nhanh. Nghe tiếng bước chân, ít nhất không dưới hai mươi người.



Lý Kỳ sững sờ, bỗng một thân ảnh xẹt qua trước mặt. Cẩn thận nhìn, chỉ thấy Mã Kiều vừa mới còn đứng trước mặt hắn, đã đứng trên tường rồi.



Ta fuk, người này chạy trốn đúng thật là nhanh.



Lý Kỳ tức giận:



- Không phải ngươi vừa nói có thể đánh lại ba mươi người đó sao?



- Nói vậy cũng tin à?



Mã Kiều hừ một cái, liền nhảy xuống.



Má!



Lý Kỳ thiếu chút nữa phun ra một bụm máu. Mắt thấy đám người càng ngày càng tới gần, trong lòng luống cuống, vội hô:



- Hỗn đản, lão tử còn chưa rời đi.



Vừa dứt lời, Mã Kiều lại xuất hiện trên tường, cười ngượng ngùng:



- Xin lỗi, thiếu chút nữa quên mất ngươi.



Nói xong, y nằm sấp xuống, vươn tay ra.



Lý Kỳ trừng mắt nhìn y một cái. Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc tức giận, vội vươn tay tới.



Mã Kiều giữ chặt lấy tay Lý Kỳ, rồi nhấc lên, rất thoải mái kéo đươc Lý Kỳ, sau đó thúc giục:



- Nhanh nhảy xuống.



Lý Kỳ cũng bất chấp tường cao, nhắm mắt theo Mã Kiều nhảy xuống.



Chỉ thấy vô số cây gậy bay sát qua đầu.



Con mẹ nó, đúng là suýt chết.



Lý Kỳ nhất thời bị dọa ra đầy mồ hôi lạnh, trong lòng thầm mắng, Bạch phu nhân, bà được lắm. Cũng dám hạ độc thủ với lão tử. Bà cứ chờ xem.



Hai người dùng tốc độ nhanh nhất, rời khỏi phạm vi của Bạch phủ.