Bắc Tống Phong Lưu

Chương 286 : Đột nhập bất thành (p2)

Ngày đăng: 07:25 30/04/20


Đợi cho xác định mình đã an toàn, hai người mới dừng lại. Mã Kiều vỗ ngực nói:



- Nguy hiểm thật, không ngờ Bạch phủ lại có nhiều hạ nhân như vậy. Lý sư phó, ta thấy vẫn nên trở về sớm thôi.



Lý Kỳ tức giận, trừng mắt:



- Trở về làm gì? Trò chơi chỉ mới bắt đầu, ngươi đi theo ta.



Mã Kiều sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, Lý Kỳ đã đi được mấy mét.



- Ngươi đừng đứng ngây người nữa, đi thôi…



- A..



Mã Kiều nao nao, mang theo vẻ nghi hoặc đi theo hắn.



Lý Kỳ dẫn Mã Kiều đi dạo quanh Bạch phủ nửa vòng, rồi tới một chỗ khá là bí mật của Bạch phủ.



- Lên.



Lý Kỳ giơ ngón tay cái lên, nói.



- Còn vào?



Mã Kiều cả kinh.



- Đương nhiên, đây chính là một cơ hội cực tốt. Bọn họ khẳng định không thể tưởng được chúng ta lại sử dụng một chiêu hồi mã thương. Ngươi yên tâm, lần này đảm bảo an toàn tuyệt đối.



Lý Kỳ lời thề son sắt.



Mã Kiều cũng không ngốc, tức giận hỏi:



- Vậy vì sao ngươi không vào trước?



- Ta là một người rất công bằng. Vừa rồi là ta vào đầu tiên, lần này tới lượt ngươi.



Lý Kỳ chân thành đáp.



- Như vậy mà gọi là công bằng?



Mã Kiều cả giân:



- Ngươi đừng quên, là ta đang giúp ngươi. Ngươi còn không biết xấu hổ nói công bằng?



- Ài, sao ngươi không nghĩ tới, ngươi ăn, ngươi mặc đều là ai cho ngươi?



- Rồi, rồi, ta đi là được.




Thái Mẫn Đức nhíu mày:



- Văn Nghiệp, ngươi thấy làm như vậy được không. Chúng ta sẽ dùng thuyền chở thịt, xuôi theo kênh đào Hoàng Hà đi về phía nam. Rồi bán thịt ở ven đường những nơi đi qua. Số thịt còn lại thì bán ở Kim Lăng.



Hoàng Văn Nghiệp cau mày, trầm tư một lúc, lắc đầu nói:



- Lão gia, ta cảm thấy làm như vậy không ổn. Dù hiện tại giá thịt của chúng ta coi như rất rẻ, nhưng đây chỉ là giá thịt kinh thành. Giá thịt ở phía nam khéo lại rẻ hơn Biện Kinh nhiều lắm. Giá thịt của chúng ta căn bản không có ưu thế gì. Hơn nữa phí chuyên chở, đừng nói các quán ăn khác, mà ngay cả chúng ta cũng không tiếp nhận nổi. Hơn nữa, thịt không thể để lâu. Nếu bị ôi thiu trên thuyền, thì chúng ta sẽ lỗ nặng.



- Ngươi nói cũng có lý.



Thái Mẫn Đức nhíu mày, lại thở dài một cái:



- Xem ra chỉ có thể cầu Phàn Lâu và Túy Tiên Cư hỗ trợ.



- Ta thấy bọn họ chưa chắc dám ôm số thịt lớn như vậy.



Hoàng Văn Nghiệp lo lắng nói.



Thái Mẫn Đức gật đầu:



- Phàn Thiếu Bạch có lẽ không dám mạo hiểm. Nhưng cả thành Biện Kinh, chỉ có Lý Kỳ có đảm lượng đó. Cũng chỉ có hắn có biện pháp tiêu thụ số thịt kia.



- Nhưng liệu hắn có giúp chúng ta không?



- Dựa theo những gì ta biết về hắn, hắn chắc chắn sẽ không giúp chúng ta. Nhưng hắn lại có khả năng tiếp nhận số thịt đó. Chỉ có điều giá thịt khả năng sẽ rất thấp. Ngươi đi bảo các quán ăn khác nên chẩn bị sẵn sàng.



Thái Mẫn Đức nói tới đây, lại gật đầu nói tiếp:



- Ta thấy cứ làm như vậy đi. Ngươi lập tức phái người liên hệ với Phàn Thiếu Bạch và Lý Kỳ. Tuy nhiên, chủ yếu nhất vẫn là liên hệ được với Lý Kỳ.



Tần phủ.



…..



“Chuyện hợp tan cũng là lẽ thường tình, không có gì là trường tồn bất tận.



Nhưng mà, có những lúc muội tình nguyện lựa chọn lưu luyến mãi không rời,



Cho đến khi vạn vật đều hiển hiện.



Có thể huynh sẽ cùng bên muội ngắm nhìn sông thủy trường lưu...”



- Ba ba ba.



Quý Hồng Nô vừa hát xong bài Hồng Đậu của Vương Phi, làm một thính giả duy nhất, Lý Kỳ liền vội vàng đứng dậy vỗ tay. Khoan hãy nói, giọng ca của Quý Hồng Nô thật có vài phần giống với Vương Phi. Thậm chí hát còn hay hơn cả Vương Phi. Quả nhiên là quanh quẩn ba ngày, hàm súc du dương, khiến người ta trầm mê vào trong đó.