Bắc Tống Phong Lưu
Chương 300 : Gây rối
Ngày đăng: 07:25 30/04/20
Xảy ra chuyện gì vậy? Lý Kỳ vội vàng đi tới cửa sổ nhìn xuống dưới. Chỉ thấy hiện tại trong đại sảnh khắp nơi là vết máu loang lổ. Cũng không biết là máu người hay là máu chó. Bởi vì góc độ, hắn nhìn không rõ là người phương nào gây nên. Tuy nhiên hai mắt hắn đã bắn ra hỏa.
Biến cố này cũng kinh động tới Tống Huy Tông. Y đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Vừa thấy tình cảnh phía dưới lầu, dạ dày liền nhộn nhạo. Đây là lần đầu tiên y thấy cái cảnh chán ghét như vậy, khó thở nói:
- Buồn cười, buồn cười.
Đám người Lương Sư Thành đã đầu đầy mồ hôi, cùng kêu lên:
- Xin Hoàng thượng bớt giận.
Tống Huy Tông mắt hổ trừng lên, cả giận:
- Dưới chân thiên tử, ban ngày ban mặt lại có chuyện như thế phát sinh. Các ngươi bảo trẫm bớt giận kiểu gì.
Nói xong, liền hướng về phía Lý Kỳ:
- Lý Kỳ, ngươi lập tức đi xuống kiểm tra xem là việc gì?
- Vâng.
Hiện tại Lý Kỳ cũng nóng lòng như lửa đốt. Như vậy sao có thể buôn bán được cơ chứ. Vội vội vàng vàng đi xuống, vừa xuống tới lầu, một mùi gay mũi phả tới, lập tức che mũi lại. Chỉ thấy trên bàn, trên quầy toàn là vết máu. Thầm nghĩ, may mà hiện tại chưa có khách, nếu không danh dự của Túy Tiên Cư nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Lý Kỳ đưa mắt nhìn xung quanh, chợt thấy một người dính đầy máu đi đến, sợ tới mức nhảy dựng, quát:
- Ngươi là ngươi phương nào?
Người kia lau mặt, dậm chân nói:
- Lý sư phó, là ta đây.
- Ngô đại thúc?
Lý Kỳ vừa nghe là thanh âm của Ngô Phúc Vinh, cẩn thận nhìn, không phải Ngô Phúc Vinh đó sao. Nhưng hiện tại cả người ông bê bết máu, trông rất khủng bố, liền lo lắng hỏi:
- Ngô đại thúc, chú không sao chứ? Máu trên người chú là?
- À, ta không sao, đây đều là máu chó.
Ngô Phúc Vinh vội vàng giải thích.
Lý Kỳ nghe xong, thở phào một tiếng, giận dữ nói:
- Ngô đại thúc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ngô Phúc Vinh lắc đầu:
- Lão hủ cũng không biết. Vừa nãy ngoài cửa chợt có một đám người bịt mặt cưỡi ngựa đi tới. Bọn họ không nói hai lời liền đổ máu chó vào tiệm của chúng ta.
Lý Kỳ nhíu mày:
- Thằng nhãi, ngươi to gan lắm, dám tới tiệm chúng ta làm càn.
Nói xong, hắn lại hướng Mã Kiều, phân phó:
- Mã Kiều, ngươi kéo thằng nhãi này tới phòng bếp, rồi băm cho chó ăn. Tên khốn kiếp này, không biết đã giết bao nhiêu chó mới lấy được nhiều máu như vậy. Hiện tại vừa vặn dùng thịt của ngươi để an ủi vong hồn những chủ chó kia.
Băm cho chó ăn?
Đây cũng không phải là heo, mà là người a. Tay Lý sư phó này không phải là tức giận tới đầu óc choáng váng rồi chứ?
Một câu hời hợt này của Lý Kỳ, đã khiến Mã Kiều đờ ra vì kinh hãi, há hốc miệng, trợn tròn mắt nhìn Lý Kỳ. Dù y luôn tự xưng là cao thủ, nhưng trong xã hội hiện thực, cao thủ cũng không dám tùy tiện giết người. Huống chi là băm người. Đây quả thực là làm khó y.
Tên kia vừa mới tỉnh lại, còn chưa hồi phục tinh thần đã bị dọa thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, đầu óc trống rỗng.
Mà ngay cả đám tiểu nhị ở một bên cũng ngây dại. Thời gian giống như ngưng đọng sau lời nói của Lý Kỳ.
Người phản ứng đầu tiên vẫn là Mã Kiều, khóe miệng khẽ nhúc nhích, buồn bực nói:
- Lý sư phó, xin lỗi rồi, ngay cả dao phay ta còn không biết dùng. Ngươi bảo ta băm người, ta không làm được. Nếu không ngươi đổi người khác đi.
Lý Kỳ tức giận nhìn y một cái, không nhịn được nói:
- Ta có bảo ngươi băm đâu, ngươi kéo tới phòng bếp, tự nhiên sẽ có người xử lý. À, đợi tí nữa ngươi nói cho các đầu bếp bên trong, phải dùng nước nóng đổ vào người y trước, sau đó thì mới mổ bụng, móc nội tạng ra, rồi dùng dao băm.
Oa! Không thể tưởng được tay Lý sư phó này lại ác độc như vậy.
Mã Kiều cố nén buồn nôn, vẫy tay:
- Cầu ngươi đừng nói nữa, hiện tại ta liền kéo y vào.
Nói xong, liền vươn tay tới người nọ.
Khi tay Mã Kiều vừa mới đụng vào tóc người nọ, người nọ bỗn run lên, co thân thể về phía sau, sợ hãi kêu:
- Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?
Ờ, còn biết lên tiếng cơ đấy, cứ tưởng bị câm.
Khóe miệng Lý Kỳ lộ nụ cười xảo trá.
- Thằng nhãi, đừng nhúc nhích.
Mã Kiều chẳng muốn nói nhảm với y, mà chỉ muốn giải quyết nhanh cái chuyện sởn gai ốc này. Một cước đá vào bụng người nọ, dù một cước này chỉ dùng năm thành khí lực, những vẫn khiến cho người nọ thất điên bát đảo, kêu lên một tiếng đau đớn, ngã vật xuống đất, hai tay che bụng. Khuôn mặt thì vặn vẹo không thành hình dáng.
Lý Kỳ sợ Mã Kiều lỡ chân đá chết y, liền cau mày nói:
- Ngươi nha, đừng thô lỗ như vậy được không. Lúc nào ta cũng dặn ngươi, phải lấy đức thu phục người. Nhưng ngươi lại coi lời của ta như gió thoảng bên tai phải không? Nếu ngươi đá chết y, vậy thì sẽ thịt sẽ không còn tươi, hương vị giảm xuống mạnh. Nếu đến lúc đấy đám chó không muốn ăn, vậy thì ngươi ăn hết nhé.