Bắc Tống Phong Lưu

Chương 301 : Diễn kịch

Ngày đăng: 07:25 30/04/20


Mình thô lỗ?



Mã Kiều trợn mắt, cảm giác nhân sinh quan của mình sắp bị Lý Kỳ phá vỡ. Con mẹ ngươi động một chút lại băm người, lẽ nào đây là lấy đức thu phục người. Lại nghe Lý Kỳ khiến y ăn thịt người, dạ dày có chút rục rịch. Thiếu chút nữa không nôn tại chỗ. Thật chả khác gì tra tấn mà.



Người nọ nghe nửa câu đầu của Lý Kỳ, trong lòng vui vẻ, nhưng nghe được nửa câu sau, mồ hôi lạnh nhất thời ứa ra, cũng bất chấp đau đớn, chỉ vào Lý Kỳ, cả giận nói:



- Ngươi dám đối đãi với ta như thế?



Người này sợ tới đầu óc choáng váng rồi à? Đến lúc nào rồi còn kiêu ngạo như vậy.



Lý Kỳ cười nói:



- Vì sao ta không dám? Ngươi đổ máu chó vào tiệm của ta, lẽ nào ta còn phải cho ngươi mấy xâu tiền, giúp ngươi thuê một cỗ kiệu tống ngươi trở về?



Thực ra hắn ghét nhất đúng là hạng người này. Dù gì Vương Tuyên Ân cũng là người có thân phận. Muốn giẫm cũng phải giẫm những vương công quý tộc như Cao nha nội. Nhưng những tên chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ỷ vào sau lưng có người chống, cả ngày làm xằng làm bậy ở bên ngoài, ức hiếp dân chúng, thực sự đáng hận vô cùng.



- Biết thế là tốt.



Người nọ nhỏ gióng nói một câu.



Lý Kỳ nhíu mày, phẫn nột quát:



- Mã Kiều, ngươi còn đứng lăng ra đấy làm gì.



Mã Kiều hướng người nọ, nhún vai nói:



- Huynh đệ, oan có đầu, nợ có chủ, chuyện này không liên quan tới ta. Đợi ngày sau ngươi thành lệ quỷ, nhớ kỹ đừng tìm nhầm người.



Nói xong, y liếc mắt về phía Lý Kỳ.



Lý Kỳ khẽ nói:



- Bớt nói nhảm đi.



Mã Kiều bĩu môi, rất nhanh vươn tay nắm tóc người nọ, rồi kéo về hướng phòng bếp.



- Ối, ối.



Mã Kiều thật không coi người nọ như người, lôi xồng xồng, khiến cho y đau tới lăn lộn. Y cũng không muốn bị băm, hai tay ôm lấy một cây cột nhà, hướng Lý Kỳ quát:



- Tiểu tử ngươi sao dám vô lễ với ta như vậy. Ngươi có biết ta là ai không?



Ta biết cũng vô dụng, đang đợi ngươi nói ra đây.



Lý Kỳ vung tay, ý bảo Mã Kiều dừng lại trước đã.



Mã Kiều đã nhìn ra vài manh mối. Cầu lấy tóc người nọ, tùy ý vung lên. Phịch một tiếng, người nọ liền đập xuống mặt đất, đau tới mức nhe rằng nhếch miệng. Mã Kiều không dừng ở đó, lại một cước đạp lên người y.



Mã Kiều ra tay có thể tiếp nhận được, cho nên Lý Kỳ làm như không thấy, đi tới, ra vẻ kinh ngạc hỏi:



- Ờ, nghe khẩu khí của ngươi, có vẻ như ngươi rất có lai lịch thì phải?



Người nọ đầy sợ hãi nhìn Mã Kiều và Lý Kỳ, rên ri một tiếng, nhưng vẫn cứng miệng:



- Ngươi biết là tốt rồi. Ta nói cho ngươi biết, ngươi mau thả ta ra. Bằng không chủ nhân nhà ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.



Lý Kỳ rất là sợ hãi hỏi:



- Lẽ nào ngươi là người của Hoàng thượng?



Lời này vừa ra, trên lầu liền vang lên tiếng ho khan tỏ ý cảnh cáo.
Rốt cuộc đã tới, thật sự là mệt chết ta.



Hiện tại Tống Huy Tông đang ở đây, Lý Kỳ đương nhiên không dám tự tiện làm chủ, gật đầu nói:



- Ta biết rồi.



Trong lòng lại nói, Hoàng thượng cũng thật là, sao không để mình đưa y tới quan phủ luôn. Còn bảo mình giáo huấn y một trận. Mình nhân từ như vậy, sao có thể hạ thủ được.



Lý Kỳ cười âm hiểm, hướng Mã Kiều vẫy tay.



Mã Kiều không hiểu ra sao, đi tới, cảnh giác hỏi:



- Chuyện gì?



Lý Kỳ ghé vào lỗ tai y, nhỏ giọng nói:



- Ngươi kéo thằng nhãi này ra đằng sau đi. Rồi đánh gãy hai chân y. Đợi buổi chiều lại gọi người mang tới quan phủ.



Mã Kiều há miệng, kinh ngạc nói:



- Như vậy cũng quá tàn nhẫn chút.



Lý Kỳ tức giận nói:



- Chính vì ta thấy quá tàn nhẫn, nên mới bảo ngươi làm.



Nói xong, lại nhỏ giọng nói tiếp:



- Tuy nhiên ngươi yên tâm, đây chính là do Hoàng thượng phân phó. Nếu như ngươi không đánh gãy chân y, vậy thì ngươi phải cẩn thận cái chân của mình.



Mã Kiều cả kinh:



- Có thật không?



- Ngươi thông minh như vậy, còn sợ ta lừa gạt ngươi sao?



Lý Kỳ trừng mắt nhìn y một cái, bất mãn nói.



- Điều này cũng đúng.



Mã Kiều gật đầu, hơi thương cảm nhìn người nọ một cái, thở dài.



Thi Thanh bị Mã Kiều nhìn tới kinh hồn táng đảm, thân thể không ngừng lui về phía sau, hỏi:



- Các ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ các ngươi không sợ Vương nha nội?



Lý Kỳ liếc y một cái, vỗ vai Mã Kiều:



- Tốt rồi, việc ở đây giao cho ngươi.



Nói xong hắn liền đi lên lầu.



- Nha nội, nha nội, ngài nhanh tới cứu tiểu nhân.



Lý Kỳ vừa lên tới lầu ba, chợt nghe thấy từng đợt gào thét như bệnh tâm thần ở dưới lầu. Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Mã Kiều mặt mũi tràn đầy đồng tình, nhưng trên tay thì không hề nhân tính, túm lấy tóc của Thi Thanh, lôi xềnh xệch ra đằng sau. Hắn thở dài, tự nhủ:”Ài, tàn nhẫn quá, tàn nhẫn quá. Tuy nhiên mình yêu mến”



Cha vợ đời trước của Lý Kỳ đã từng nói với hắn rằng, đối phó với đám tiểu nhân như vậy, chỉ có bốn chữ, chính là đuổi tận giết tuyệt.



Bởi vì loại người này không giống với quân tử, trong bụng bọn chúng không thể chứa được dù chỉ một hạt cát. Cho dù ngươi chỉ mắng y một câu, nhưng y cũng khắc trong tâm khảm. Cho nên phải tiêu diệt gọn, khiến y không ngượng dậy nổi, mới có thể chấm dứt hậu hoạn.