Bắc Tống Phong Lưu

Chương 302 : So cầu lông (p1)

Ngày đăng: 07:25 30/04/20


Lý Kỳ biết, cho dù có ném Thi Thanh tới quan phủ, với thực lực của Vương Phủ, thì bảo lãnh cho y chỉ là việc cỏn con. Ai dám cam đoan ngày khác tên Thi Thanh này lại không tới tìm mình báo thù.



Giết Thi Thanh?



Tống Huy Tông còn chưa ra lệnh, Lý Kỳ cũng không dám làm như thế. Tuy nhiên, đánh gãy hai chân của y, cũng chẳng khác gì giết y. Còn Vương Tuyên Ân? Sự tình tới mức này, muốn hòa giải căn bản là không có khả năng. Lý Kỳ cũng không tính toán hòa giải. Đã như vậy, còn không bằng thừa dịp Tống Huy Tông ở đây, chiếm chút tiện nghi rồi nói sau.



Trong nhã gian Thiên Thượng Nhân Gian, không khí rất quỷ dị.



Tống Huy Tông ngồi trên ghế, mắt khép hờ, không nói một lời.



Mấy người Lương Sư Thành thì đứng một bên, mặt không biểu tình.



Mà Lý Kỳ vừa mới vào, vẫn bảo trì tư thế cúi người. Hắn cảm thấy lưng có chút mỏi. Chắc là do gần đây xếp hình hơi nhiều nên tạo thành.



Nửa ngày qua đi, Tống Huy Tông mới nói:



- Bình thân.



Mịa, lão tử còn tưởng não của ngươi bị tụ huyết.



Lý Kỳ nhẹ nhàng thở ra, đứng thẳng người, thoáng uốn éo cái mông.



Tống Huy Tông có thâm ý khác nhìn hắn, nói:



- Trẫm hỏi ngươi, nếu như hôm nay trẫm không ở đây, ngươi định xử trí người nọ như thế nào?



Lời này không thể nghi ngờ là nói cho Lý Kỳ biết, vừa rồi ở dưới lầu ngươi diễn trò mèo, làm sao có thể giấu diếm được hai mắt của trẫm.



Lý Kỳ biết không thể gạt được, cho nên đã sớm nghĩ ra lý do, đáp:



- Cho dù Hoàng thượng không tại, thảo dân nên làm như thế nào, thì vẫn làm thế đó.



- A?



Tống Huy Tông nhíu mày hỏi:



- Lẽ nào ngươi không sợ Vương Phủ?



- Sợ! Thảo dân đương nhiên là sợ.



Lý Kỳ dừng một chút, lời nói xoay chuyển, không kiêu ngạo không xiểm nịnh đáp:



- Nhưng thảo dân càng tin tưởng vào luật pháp Đại Tống hơn. Thảo dân cho rằng, luật pháp đại biểu cho sự tôn nghiêm của hoàng gia. Cũng là con đường mà Hoàng thượng ban ơn cho dân chúng. Nếu thảo dân gặp phải chút cường quyền, liền không để ý tới luật pháp Đại Tống, chẳng phải chính là đang chà đạp tôn nghiêm của Hoàng thượng đó sao? Nếu là như vậy, thảo dân dù muôn lần chết cũng không hết tội.



Tống Huy Tông sững sờ, lập tức hiểu ý, chỉ tay về phía Lý Kỳ, ánh mắt quét về hướng mấy người Lương Sư Thành, cười ha hả:



- Các vị ái khanh, các vị nhìn xem, nhìn tiểu tử này mà xem. Hắn đây là uy hiếp trẫm, khiến trẫm làm chủ cho hắn. Nếu như trẫm chẳng quan tâm, vậy thì thiên uy ở đâu.



Vương Trọng Lăng tức giận trừng mắt nhìn Lý Kỳ một cái, nói:



- Lý Kỳ, ngươi thật to gan, còn không mau xin lỗi Hoàng thượng.




Lúc trước Lý Kỳ dạy Vương Trọng Lăng, Vương Trọng Lăng cũng không có tư thế chuẩn mực như vậy.



Tay phải của Tống Huy Tông vung lên, phát đầu tiên rất là có lực.



Pằng một tiếng, cầu liền bay về hướng Lý Kỳ.



Tuy nhiên, do y dùng sức quá mạnh, nên cầu lướt qua đỉnh đầu của Lý Kỳ, rồi bay ra ngoài.



Mọi người đều cả kinh.



Ài, mới phát đầu tiên mà Hoàng thượng đã mất điểm rồi, không biết y có thẹn quá hóa giận không.



Lý Kỳ nghĩ bụng, phải giúp y vãn hồi chút mặt mũi. Liền xoay người chạy về phía sau, lưng hướng Tống Huy Tông, vung tay đập, dùng một tư thế rất bảnh bao cứu cầu trở về.



- Hay.



Tống Huy Tông thấy có thể cứu cầu như vậy, không khỏi khen Lý Kỳ một tiếng. Lần này y đã khống chế lực đạo, đánh cầu tới.



Chỉ riêng khả năng thích ứng này, Lý Kỳ đã cảm thấy không bằng. Tống Huy Tông quả nhiên có thiên phú vận động. Một người mới học mà đã có thực lực tương đối khá. Đương nhiên, so với hắn vẫn còn kém xa. Hắn không chút hoang mang đánh trả lại, cố đánh tới vị trí dễ đỡ.



Bởi vì Lý Kỳ nhường, cho nên một hiệp hai người đánh mãi không xong. Mà Lương Sư Thành ở một bên không ngừng cổ vũ Tống Huy Tông. Còn Cao Cầu chỉ khen ở một vài chỗ. Hai người vừa so sánh, liền phân chia cao thấp.



Đánh được một lúc, Tống Huy Tông cũng phát giác được Lý Kỳ đang nhường mình, liền dừng lại cuời:



- Lý Kỳ, nếu là tỷ thí, thì phải có phần thưởng. Bằng không rất không thú vị.



Lý Kỳ sững sờ, hỏi:



- Ý Hoàng thượng là?



Tống Huy Tông híp mắt, cười nói:



- Như vậy đi, chúng ta đánh mười cầu, nếu ngươi thua, ngươi phải chịu mười gậy. nếu trẫm thua, thì trẫm liền…trẫm liền, đáp ứng ngươi cái gì cũng được.



Y nhất thời không biết nên trừng phạt mình thế nào, dứt khoát ném vấn đề này sang cho Lý Kỳ.



Mịa, lại đánh mông? Sao người cổ đại thích bạo hoa cúc của người ta thế nhỉ, quá con mẹ nó hạ lưu rồi.



Lý Kỳ lộ vẻ làm khó. Thắng, Hoàng thượng sẽ mất mặt. Thua, thì cái mông của mình phải gặp nạn. Thật là khó khăn lựa chọn mà. Cười ngượng ngùng nói:



- Hoàng thượng, không thưởng được không?



- Quân không nói đùa.



Tống Huy Tông mỉm cười:



- Ngươi vẫn nói mau, ngươi muốn ta ban cho cái gì?



Thích tự ngược, thì ta thỏa mãn ngươi.