Bắc Tống Phong Lưu

Chương 309 : Mỹ thực rượu ngon (p3)

Ngày đăng: 07:25 30/04/20


- Lời của đại quan nhân thật như châu ngọc.



Lý Kỳ mỉm cười:



- Đại quan nhân so sánh Tuyệt Thế Vô Song với đứa trẻ con rất chuẩn xác. Hiện tại rượu Tuyệt Thế Vô Song như những đứa trẻ con đang ngủ say, được chăm sóc một cách cẩn thận. Không chỉ khống chế lượng đèn dầu, hơn nữa nếu không có tất yếu, thì ngàn vạn lần không thể động nào chúng nó. Dù chỉ một lắc lư rất nhỏ, cũng ảnh hưởng tới hương vị của rượu. Mà ngay cả tiếng bước chân và tiếng nói chuyện to, cũng có thể làm ảnh hưởng. Cho nên tại hạ đã từng quy đinh, mỗi một lần vào hầm rượu không thể vượt quá ba người, càng không thể ồn ào trong này.



Tống Huy Tông nghe xong, liền hít một hơi khí lạnh, nhỏ giọng hỏi:



- Vậy vì sao ngươi không nói sớm. Chúng ta nhiều người như vậy, liệu có ảnh hưởng tới rượu không?



Đừng nói giỡn chứ, ngươi xem ngươi dẫn theo những ai, ta đâu dám nỏi ra.



Lý Kỳ cười ngượng ngùng:



- Bất chợt một lần cũng không sao.



Tống Huy Tông sợ hãi than một tiếng:



- Chắc hẳn chỉ dưới những quy định nghiêm khắc này, mới nhưỡng được rượu xứng với bốn chữ ‘Tuyệt Thế Vô Song’.



Lương Sư Thành phụ họa:



- Đại quan nhân nói rất đúng. Tiểu nhân đã có chút sốt ruột, chỉ muốn nếm thử rượu Tuyệt Thế Vô Song kia ngay.



Tống Huy Tông rất rõ ràng cách làm người của Lương Sư Thành, trừng mắt nhìn y một cái:



- Lương Tứ, ngươi chớ có làm xằng làm bậy. Rượu trong này, nếu Lý Kỳ nói không thể động, thì ai trong các ngươi cũng không cho phép động vào, biết chưa?



Bốn người vội vàng chắp tay nói:



- Tuân mệnh.



- Nhỏ giọng một chút, đừng quấy nhiễu tới chúng nó.



Tống Huy Tông thấp giọng trách cứ.



Bốn người vội vàng nhỏ giọng:



- Tuân mệnh.



Lý Kỳ nhìn một màn này, trong lòng dở khóc dở cười.



Tống Huy Tông vuốt chòm râu, thoáng nhìn Lý Kỳ:



- Lý Kỳ, ngươi đã từng uống qua Tuyệt Thế Vô Song chính thức chưa?



- Không dối gì đại quan nhân, lúc ở quê, tại hạ từng nhưỡng một ít. Nhưng khi đó gia cảnh tại hạ khá nghèo, cho nên nhưỡng cũng không nhiều lắm.



Lý Kỳ gật đầu đáp.



- Tuyệt Thế Vô Song rốt cuộc có hương vị như thế nào?



Tống Huy Tông vẻ mặt hướng tới hỏi.



Lý Kỳ suy tư một lát, nói:



- Tuyệt Thế Vô Song chính thức giống như một mỹ nữ đang ngủ say trong bình, nhưng vẫn đẹp không sao tả xiết. Khi người ta đổ nó ra từ bình, phải đợi nó một lúc, nó mới có thể chậm rãi tỉnh lại. Thưởng thức nó như một người nam nhân thưởng thức mỹ nữ vậy. Nó còn là một nữ nhân thâm tàng bất lộ. Nó chỉ lộ ra sự phong tình và xinh đẹp trước tri kỷ. Nó có sự ôn hòa như nhân tính, sẽ không nịnh nọt hay lừa dối, cũng sẽ không tiếp nhận cứng nhắc. Nó biết làm thế nào để an ủi, cũng biết làm thế nào bày ra cho người ta sự mềm mại, trìu mến. Có thể nói, Tuyệt Thế Vô Song chính là hồng nhan tri kỷ của những thượng phẩm nam nhân. Khí chất đặc biệt, cao nhã, đẹp đẽ quý giá phát ra rất tự nhiên, nhưng không phiêu miểu tránh xa trần thế. Nó nghiêm khắc mà vũ mị, thoát rời khỏi lỗ mãng cùng phàm tục. Nó không chỉ khiêu vũ trước đầu lưỡi của người uống, hơn nữa nó còn có thể dung hợp hoàn mỹ với tâm linh của người đó.
Lương Sư Thành lập tức hiểu ý, một bên nuốt nước miếng, một bên giúp Tống Huy Tông múc thêm một bát.



Tống Huy Tông hai ba miếng đã giải quyết xong vây cá trong bát, dùng khăn lụa lau miệng, như còn đang dư vị, lắc đầu thở dài:



- Không thể tưởng được vây cá lại mỹ vị như vậy, non mềm, lại dai, quả thực quá ngon.



Mấy người Bạch Thế Trung nghe nói như thế, nước miếng nuốt ừng ực, thiếu chút nữa thì nuốt cả lưỡi vào.



Hiện tại trong đầu của Tống Huy Tông chỉ có món Phật Nhảy Tường, ở đâu còn quan tâm tới tâm trạng của bọn họ. Dùng tay múc từng loại vào trong bát, rất nhanh giải quyết, sau đó lại múc, giống như là dành ăn vậy.



Rất nhanh, mười tám chủ liệu đều được y nếm thử. Điều này vẫn chưa xong, những phối liệu như quế viên, đại tảo, y cũng nếm một lần. Cái này có lẽ chính là yêu ai yêu cả đường đi. Như vậy đủ biết, y thích ăn món Phật Nhảy Tường cỡ nào.



- Lý Kỳ à, trẫm rốt cuộc biết vì sao hòa thương kia lại vì một món ăn mà hoàn tục rồi. Nếu trẫm là hoàng thượng kia, chỉ sợ cũng làm như y. Món ăn này của ngươi thật quá mỹ vị.



Tống Huy Tông vỗ vỗ cái bụng tròn, cười ha hả nói.



Lý Kỳ khiêm tốn:



- Hoàng thượng quá khen.



Tống Huy Tông lắc đầu:



- Nếu tổ phụ của ngươi còn tại thế thì tốt. Trẫm nhất định phải nếm thử tài nghệ của ông ấy.



Lý Kỳ cười ha hả, không nói gì. Thầm nghĩ, ngươi muốn nếm trù nghệ của tổ phụ ta, chỉ sợ phải uống rượu như ta, rồi xem có xuyên việt tới tương lai hay không.



- Đúng rồi, vừa rồi trẫm nếm mỗi loại, đều thấy giống như có loại từng nướng qua, có loại từng rán qua, ngươi làm như thế nào vậy?



Tống Huy Tông vẻ mặt hiếu kỳ.



Lý Kỳ giải thích đơn giản:



- Thảo dân xử lý từng nguyên liệu trước rồi mới nấu chung với nhau.



- A, nguyên lai là như vậy, vừa rồi trẫm còn tưởng trẫm nếm sai.



Tống Huy Tông cười ha hả.



Lương Sư Thành vội vuốt mông ngựa:



- Lưỡi rồng của Hoàng thượng sao có thể nếm sai được.



Lúc này Tống Huy Tông mới để ý tới mấy người Lương Sư Thành, mỉm cười:



- Các ngươi cũng nếm thử xem. Trẫm dám cam đoan, đây tuyệt đối là món ngon nhất mà các ngươi từng ăn.



Điều này còn phải nói? Biểu lộ của ngươi đã chứng minh điểm này rồi.



Mấy người Lương Sư Thành vừa nghe có thể ăn, nhất thời rơi lệ đầy mặt. Chính là bọn họ vừa mới cầm lấy đũa, một hộ vệ chợt đi vào, cung kính nói:



- Khởi bẩm Hoàng thượng, Trương đại nhân ở bên ngoài cầu kiến.



Tống Huy Tông sững sờ, cười ha hả, hướng Lý Kỳ nói:



- Lý Kỳ, đồ đệ của ngươi tới rồi đây.