Bắc Tống Phong Lưu

Chương 310 : Họa si

Ngày đăng: 07:25 30/04/20


Đồ đệ?



Lý Kỳ sững sờ, lập tức phản ứng. Hắn nhớ lần trước tại yến tiệc tròn tuổi, Tống Huy Tông từng đề cập qua, muốn hắn dạy dỗ một vị đồ đệ. Lúc ấy hắn cho rằng Tống Huy Tông còn chưa tỉnh ngủ, nên đáp cho qua loa, cũng không để ở trong lòng. Chưa từng nghĩ tới, Tống Huy Tông thật đúng là là tính toán tống cho hắn một đồ đệ.



Đối với vẽ tranh, hắn thực không có hứng thú quá lớn. Quanh năm suốt tháng vẽ cũng không được mấy bức, nói gì tới thu đồ đệ. Đây chẳng phải là chuốc việc vào người sao. Nhưng Hoàng thượng đã đích thân mở miệng, trong lòng hắn dù không muốn, cũng chỉ có thể tiếp nhận.



Rất nhanh, một người từ bên ngoài đi vào.



Không phải chứ, ngươi định tống cho ta một tên đồ đệ điên à.



Lý Kỳ vừa thấy người nọ, kinh ngạc thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.



Chỉ thấy người nọ là một nam tử trung niên khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi, tóc tai bù xù, y quan không ngay ngắn, hai mắt đầy tơ máu, chòm râu tùy tiện buộc lại.



Đây không phải là kẻ điên còn là gì.



Tống Huy Tông cũng cả kinh, không vui nói:



- Chính Đạo, ngươi vừa làm gì mà biến thành bộ dáng thế này?



Y vốn là người rất để ý việc ăn mặc. NHưng y lại không có ý trách người nọ. Đủ biết người nọ được ưu ái như thế nào.



Người nọ ngẩn ra, nhìn mình từ trên xuống dưới, nhất thời phản ứng, vội vàng sửa sang lại, ngượng ngùng đáp:



- Hồi bẩm Hoàng thượng, vừa rồi vi thần vội vã xuất môn, quên mất sửa sang lại, mong Hoàng thượng thứ tội.



Như vậy cũng có thể quên? Dứt khoát ngươi đừng tới cho xong.



Lý Kỳ nhìn y, hốc mắt ửng hồng, trái tim sắp tan nát.



Tống Huy Tông hơi nhíu mày, nhưng cũng không hỏi thêm, nói:



- Trẫm bảo ngươi tới một lúc rồi, sao giờ ngươi mới tới. Trẫm thiếu chút nữa đã quên ngươi.



Người nọ cười ngây ngốc:



- Lúc đó vi thần đang vẽ tranh, nên quên mất thời gian.



- Ngươi ấy à.



Tống Huy Tông lắc đầu bất đắc dĩ, chỉ tay về hướng Lý Kỳ, nói:



- Đây là Lý Kỳ, không phải ngươi vẫn muốn bái hắn làm thầy đó sao.



Người nọ vừa nghe xong, tinh mang trong mắt lóe lên, quay đầu nhìn Lý Kỳ, thấy hắn còn rất trẻ, hơi sững sờ, hỏi:



- Ngươi chính là tay đầu bếp nghĩ ra cách vẽ phác họa?



Lý Kỳ nhìn thần sắc như muốn ăn thịt người của y, sợ tới mức bất giác lui một bước, gật đầu:



- Không biết vị đại nhân này có gì chỉ giáo?



- Không dám nhận, không dám nhận.



Người nọ lắc đầu, hành lễ:
- Lý sư phó, nếu không đêm nay thầy trò chúng ta thắp đuốc dạ đàm?



Mịa, ngươi a, có hết hay chưa. Thất Nương còn đang trên giường chờ ta, thắp đuốc dạ đàm với ngươi? Ngươi đi chết đi, thật sự cho mặt còn không biết xấu hổ.



Lý Kỳ lập tức cự tuyệt:



- Trương đại nhân, ngày mai ta còn có việc, chỉ sợ không thể theo mong muốn của ngươi được.



Trương Trạch Đoan thấy Lý Kỳ không vui, không dám nhiều lời nữa, rất sợ hắn đổi ý không dạy mình vẽ tranh, liền gật đầu rời đi.



Đuổi được ôn thần, Tống Huy Tông bỗng hướng mấy người Lương Sư Thành, nói:



- Các vị ái khanh, các vị cũng đi ra ngoài đi. Trẫm có vài lời muốn nói riêng với Lý Kỳ.



Mọi người vừa nghe, đều lộ vẻ hoang mang. Bọn họ không biết Tống Huy Tông lại có chuyện gì muốn đàm luận với một đầu bếp. Nhưng bọn họ cũng không dám cãi lời hoàng mệnh. Liền thi lễ một cái, rồi rời nhã gian.



Hiện tại trong nhã gian, chỉ còn lại Tống Huy Tông và Lý Kỳ.



Tống Huy Tông nhìn Lý Kỳ, nghiêm mặt nói:



- Lý Kỳ, trẫm có một việc rất quan trọng muốn nhờ ngươi làm.



Lý Kỳ thấy vẻ nghiêm trang của y, rùng mình một cái, thấp thỏm hỏi:



- Việc gì?



Tống Huy Tông đáp:



- Giúp trẫm chiếu cố việc ăn uống của một người.



Thì ra là việc này, hù chết mình.



Lý Kỳ vừa định đáp ứng, nhưng nghĩ lại, phải hỏi rõ ràng xem:



- Ai?



Tống Huy Tông nói:



- Đến lúc đó tự nhiên sẽ có người nói cho ngươi biết. Sức khỏe của người kia không được tốt lắm. Ngươi chỉ cần nấu ăn cho nàng. Còn muốn dùng dưỡng sinh học của ngươi điều trị tốt thân thể của nàng. Nếu ngươi có thể làm được, trẫm sẽ thưởng lớn cho ngươi.



Không phải y đang nói tới tình nhân của mình đấy chứ? Nếu điều trị không tốt, liệu y có chém đầu mình không?



Trong lòng Lý Kỳ thật sự không muốn đi. Nếu chỉ là đồ ăn, vậy thì đơn giản. Nhưng ở giữa còn có một tầng ý tứ, vậy tính chất sẽ không giống với. Nhưng đây là Hoàng thượng phân phó, hắn chỉ có thể đáp ứng mà thôi, chắp tay nói:



- Thảo dân sẽ dốc hết khả năng của mình.



Tống Huy Tông gật đầu:



- Còn có, chuyện này ngươi chớ nói với người ngoài, biết chưa?



- Xin Hoàng thượng yên tâm, miệng thảo dân kín vô cùng.



Lý Kỳ cười ha hả đáp, trong lòng lại kêu khổ. Xem ra đúng là tình nhân của y rồi.