Bắc Tống Phong Lưu

Chương 314 : Phu nhân tiến bộ

Ngày đăng: 07:25 30/04/20


Thánh chỉ đột nhiên xuất hiện, đã giải trừ mọi nguy hiểm bên cạnh Lý Kỳ.



Nhưng đối với Lý Kỳ mà nói, đạo thánh chỉ này là điều tất nhiên. Lúc trước Thái Kinh, Triệu Giai đều bảo hắn rời đi kinh thành. Nhưng hắn đều cự tuyệt. Không phải hắn không sợ chết, mà là giữa hắn và Hoàng thượng có một bí mật không muốn người khác biết. Chính là Hoàng thượng ra lệnh cho hắn điều trị sức khỏe của tình nhân y.



Thái Kinh, Triệu Giai, Triệu Tinh Yến, mà ngay cả Bạch Thiển Dạ đều đoán được Vương Phủ sẽ động sát tâm với Lý Kỳ. Cho nên Tống Huy Tông làm sao có thể không biết. Có lẽ Thái Kinh đoán được Tống Huy Tông sẽ cứu Lý Kỳ, nhưng ông ta tuyệt đối không ngờ Tống Huy Tông lại hạ thánh chỉ nhanh như vậy.



Tống Huy Tông vì có điều cầu ở Lý Kỳ, cho nên y tự nhiên không muốn Lý Kỳ chịu bất kỳ thương tổn nào. Y làm như vậy, đơn giản là muốn cảnh cáo Vương Phủ, đừng có chơi với lửa, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.



Lương Sư Thành vừa đi, Lý Kỳ lập tức hướng Tần phu nhân, hỏi:



- Phu nhân, chức Thị Vệ Mã Phó Đô Chỉ Huy Sứ này của ta là làm gì?



Đã lên làm quan rồi, mà còn không biết nhiệm vụ của mình là gì, chỉ sợ chỉ có Lý Kỳ mới như vậy. Tuy nhiên điều này cũng không thể trách hắn. Hắn vốn không hiểu các chức quan thời cổ đại lắm. Hắn chỉ biết đơn giản hai cái, một là thái giám, hai là Hoàng thượng.



Tần phu nhân sững sờ, lắc đầu đáp:



- Ta cũng không rõ ràng lắm.



Không phải chứ. Lẽ nào chức quan đó nhỏ tới mức không ai biết?



Lý Kỳ buồn bực nhìn Tần phu nhân:



- Phu nhân, ta cảm thấy rất hoang mang với nhân sinh của phu nhân.



Tần phu nhân sững sờ, kinh ngạc hỏi:



- Vì sao?



Lý Kỳ thở dài:



- Trượng phu của phu nhân là một thương nhân. Nhưng phu nhân lại không hiểu chút nào về buôn bán. Còn có, phu nhân xuất thân từ gia đình quan lại, nhưng ngay cả chức Phó Đô Chỉ Huy Sứ là cái gì, phu nhân cũng không biết. Xin hỏi hàng ngày phu nhân dậy sớm như vậy, là suy nghĩ cái gì vậy?



Lời này của Lý Kỳ làm cho Tần phu nhân không biết trả lời ra sao. Khuôn mặt thoáng cái đỏ bừng sắp chảy ra nước. Phong tình vạn chủng, cực kỳ mê người.



Lý Kỳ a Lý Kỳ, sao ngươi lại hỏi một câu hỏi ngu xuẩn như vậy. Có cái dung mạo là đủ rồi, cần gi biết những thứ kia.



Lý Kỳ âm thầm khách sáo mình một phen, lại thấy bộ dáng kiều diễm ướt át của Tần phu nhân, thở dài một tiếng, vung tay nói:



- Thôi, thôi, là ta sai rồi. Sinh ra có dung mạo đẹp chính là một ưu thế.



Tần phu nhân nao nao, trừng mắt nhìn hắn một cái:



- Một nam nhân như ngươi còn không biết, vậy mà không biết xấu hổ hỏi ta.



Lý Kỳ cười ha hả, không phản bác nàng. Dù sao chỗ này có nhiều hạ nhân như vậy, cũng không nên làm xấu mặt nàng, nói lảng sang chuyện khác:



- Đúng rồi, hai tấm biển mà Hoàng thượng ban cho chúng ta viết cái gì vậy?



Tần phu nhân tức giận đáp:



- Ngươi đi xem là biết, cần gì phải hỏi.



Phu nhân thích mang thù từ khi nào vậy?




Lý Kỳ nói xong, lại cười ngại ngùng:



- Phu nhân, có phải phu nhân nên nói vài câu chúc mừng với ta không.



Tần phu nhân cười lắc đầu:



- Chúc mừng.



- Đa tạ.



- Ta coi như phục ngươi.



- Đâu có, đâu có.



- Sau này ngươi nhất định phải đối xử tốt với Thất Nương đấy.



- Nhất định, nhất định.



- Vì cái gì mà ngươi cứ người ngây ngô vậy?



- Ủa, đây đâu phải là cười ngây ngô, mà là cười hạnh phúc.



Cười hạnh phúc?



Hai mắt Tần phu nhân bỗng hiện lên một tia cô đơn. Nàng đã sớm quên hạnh phúc là cái gì rồi.



Hàn huyên với Tần phu nhân thêm một lát, Lý Kỳ liền vội vội vàng vàng chạy về nhà. Bởi vì trong nhà còn có một cô gái chính đang lo lắng cho hắn.



Mới tới cửa đã đụng phải Lỗ Mỹ Mỹ. Lý Kỳ vội vàng hỏi:



- Lỗ nương tử, Thất Nương đâu rồi?



Lỗ Mỹ Mỹ đáp:



- Phu nhân đang ở hậu đường.



Nàng vừa nói xong, Lý Kỳ liền chạy như chớp. Mã Kiều thì vẻ mặt lấy lòng tới gần hỏi:



- Sư muội, có cần vi huynh giúp gì không?



- Tránh ra.



- Mùi này…



Lý Kỳ chạy vào nội đường, mới tới cửa chợt ngửi thấy một mùi thơm phả vào mặt. Liền phanh lại, giống như đập vào một cái gối, rất có lực đàn hồi, thiếu chút nữa làm cho Lý Kỳ bắn ra.



Ngay sau đó truyền tới một tiếng ‘Ôi chao’



Lý Kỳ cẩn thận nhìn, thấy trước mặt đứng một mỹ phụ, liền hít một hơi khí lạnh, sau nửa ngày mới kêu lên:



- Bạch phu nhân?