Bắc Tống Phong Lưu

Chương 323 : Lý sư sư

Ngày đăng: 07:25 30/04/20


Mặc dù Lý Kỳ khá tò mò, muốn biết tình nhân của Hoàng thượng rốt cuộc có bộ dáng như thế nào, nhưng hắn cũng là một thương nhân có lý trí. Vật gì có thể đụng, vật gì không thể đụng, trong lòng hắn đều biết.



Cuộc nói chuyện với Tả Bá Thanh lúc chiều, đã tạo một tầng ám ánh trong lòng Lý Kỳ. Hiện tại ngay chút hiếu kỳ hắn cũng không có. Chỉ muốn đưa đồ ăn tới rồi rời đi luôn, không để ý tới chuyện ở đây.



Hắn cũng cho rằng việc này diễn ra như trong suy nghĩ của hắn, nhưng nhân sinh đầy rẫy những bất ngờ. Ai mà biết người nọ lại mời hắn vào. Điều này làm cho hắn không hiểu ra sao, cũng không dám đi vào.



- Tiểu muội muội, ta chỉ có nhiệm vụ mang đồ ăn tới, chủ nhân nhà cô bảo ta vào làm chi?



Lý Kỳ thử hỏi.



Tiểu nha hoàn lắc đầu:



- Ta không biết.



- A, nếu không cô mang súp vào, ta không đi vào cũng được.



- Ta mặc kệ, là chủ nhân nhà ta bảo ngươi vào.



Tiểu nha hoàn vẻ mặt ngây thơ nói.



Má, vị tiểu muội muôi này còn chưa thành thục, nói với nàng ta cũng vô ích.



Lý Kỳ cười ngượng ngùng, bỗng nhớ tới một chuyên, hỏi:



- Tiểu muội muội, chỉ có một mình chủ nhân cô ở nhà à?



Hắn cho rằng Hoàng thượng cũng ở bên trong. Nếu là như vậy, thì hắn không phải lo lắng nữa.



Tiểu nha hoàn vẫn lắc đầu:



- Ta không biết.



- Cái này…cái này mà cô cũng không biết? Một người to đùng đùng như vậy mà cô không nhìn thấy sao?



Lý Kỳ tức giận nói.



Tiểu nha hoàn giống như không muốn nhiều lời với hắn, lại hành lễ:



- Mời Lý sư phó.



- Cô…cô thắng.



Lý Kỳ bất đắc dĩ thở dài, cầm nồi súp từ xe lừa xuống, cúi đầu đi theo tiểu nha hoàn kia, tới trước một căn phòng trên lầu ba.



- Chủ nhân, Lý sư phó đã tới.


- Thân thể của ta không được tốt lắm, về sau chỉ sợ phải khiến Lý sư phó hao tâm tổn trí.



- Có thể được nấu nướng cho Sư Sư cô nương, quả thật là vinh hạnh của ta. Ta vui vẻ còn không kịp, chứ phiền gì.



Lý Kỳ cười ha hả.



Lý Sư Sư thấy hắn nghĩ một đằng, nói một nẻo, cười yếu ớt:



- Đúng rồi, Lý sư phó mang súp tới đây, chắc cũng mệt.



Nói xong, nàng phân phó cho nha hoàn bên cạnh:



- Trúc Hinh, tới rót rượu cho Lý sư phó.



Muốn chuốc ta say? Hừ, ngươi cho rằng Lý Kỳ ta là nai tơ à. Lý Kỳ vội khua tay:



- Không cần, ta không không uống rượu, một chén trà là được.



- Ngươi không uống rượu?



Lý Sư Sư kinh hô một tiếng, bỗng nhiên lại cười nói:



- Chớ không phải Lý sư phó chướng mắt rượu của ta đấy chứ?



Lý Kỳ đáp:



- Không dám, chỉ là ta từng thề qua, sẽ không bao giờ uống rượu nữa. Mong Sư Sư cô nương có thể thứ lỗi.



Lý Sư Sư không hiểu hỏi:



- Vì sao?



Chẳng lẽ cứ phải nam nhân là phải uống rượu à? Lý Kỳ thấy biểu lộ kinh ngạc này của Lý Sư Sư, cười khổ:



- Chỉ là một vài chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc tới.



Cộc cộc cộc!



- Vào đi.



Chỉ thấy tiểu nha hoàn vừa nãy cầm bát đũa đi vào, đặt bát đũa lên bàn, sau đó mở nắp nồi. Nhất thời một mùi hương nóng hổi tràn ngập cả căn phòng. Mà ngày cả tiểu nha hoàn kia cũng nuốt nước miếng, ánh mắt lộ vẻ tham ăn, đổ một bát cho Lý Sư Sư.



Lý Sư Sư như có chút không thể chờ đợi được, cầm lấy thìa, múc một ít nước canh, thổ nhẹ vài cái, sau đó chậm rãi bỏ vào trong miệng. Nhưng vừa vào miệng, nàng liền phun ra:



- Oa, thật là khó uống.