Bắc Tống Phong Lưu

Chương 324 : Quỷ dị

Ngày đăng: 07:25 30/04/20


Đả kích.



Trí mạng đả kích.



Lý Kỳ nấu ăn đã lâu. Cho dù lúc mới bắt đầu học nấu nướng, cha hắn cũng không đánh giá đồ ăn mà hắn nấu như vậy. Kể cả khi tới Bắc Tống, hắn chỉ nghe người khác khen ngợi mình hết lời. Tình huống này đúng là lần đầu tiên gặp phải.



Đây…đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?



Lý Kỳ đứng dậy, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn Lý Sư Sư. Món súp này hắn đã thử qua, hương vị tuyệt đối không như lời Lý Sư Sư nói, khó uống tới mức không thể nuốt được. Điều này thật quá bất khả tư nghị.



Lông mày đen của Lý Sư Sư khẽ nhíu nhận lấy khăn tay mà nha hoàn đưa, lau miệng, nhìn Lý Kỳ, nói:



- Thực xin lỗi Lý sư phó, ta…



Nàng muốn nói lại thôi, khiến cho trong lòng Lý Kỳ càng không dễ chịu, nao nao, chợt tỉnh ngộ, vội đi tới trước hỏi:



- Sư Sư cô nương, món…món súp này thực sự khó uống như vậy?



Vẻ mặt Lý Sư Sư đầy khó khăn, đáp:



- Xin Lý sư phó đừng trách, có lẽ bình thường ta đều ăn chay, đã lâu không ăn canh gà, cho nên mới cảm thấy canh này khó uống.



- Không có khả năng, điều này tuyệt đối không có khả năng.



Lý Kỳ không ngừng lắc đầu.



Lý Sư Sư kinh ngạc hỏi:



- Vì sao Lý sư phó khẳng định như vậy?



Lý Kỳ giải thích:



- Sư Sư cô nương, cô có điều không biết, ta biết cô không thích ăn mặn, cho nên đã bỏ vào canh gà nhiều hơn ba thành phối liệu, để che dấu đi hương vị của gà. Cho nên tuyệt đối không phải là nguyên nhân này.



- Thì ra là thế.



Lý Sư Sư gật đầu, lại vẻ mặt mờ mịt nhìn Lý Kỳ:



- Đã như vậy, vì sao lại thế?



Lý Kỳ híp mắt, thầm nghĩ, chẳng lẽ lúc vận chuyển trên đường đã xảy ra điều gì ngoài bất ngờ?



- Sư Sư cô nương, cô có thể cho ta nếm thử món súp này không?



Lý Sư Sư gật đầu:



- Lý sư phó cứ tự nhiên.
Lý Sư Sư vội nói:



- Lý sư phó, thật sự không cần phải phiền toái như vậy.



- Không có việc gì. Thực ra món kia ta đã chuẩn bị xong, tốn không bao lâu đâu.



Trên mặt Lý Kỳ vẫn bảo trì nụ cười.



Nói xong, hắn bắt đầu thu thập bát đũa, trong lòng tính toán chắc mấy người Ngô Tiểu Lục đã tới. Nhưng nghĩ lại, nếu chư món cháo kia nàng ta cũng không thích, vậy thì ta nên làm thế nào?



Nghĩ tới đây, trong lòng hắn liền mờ mịt. Nói thật, hắn rất cảm động Lý Sư Sư. Bởi vì chính nhờ Lý Sư Sư, mà hắn có thể hóa hiểm vi di. Nên cũng muốn dùng ít công sức, điều trị tốt thân thể cho nàng. Nhưng vấn đề ở đây, chính là Lý Sư Sư căn bản không ăn được món hắn làm. Hắn muốn giúp cũng không được.



Lý Sư Sư nhìn Lý Kỳ vẻ mặt không biểu tình thu thập bát đũa. Người sáng suốt có thể nhìn ra, trong lòng của hắn giờ đang rất khó chịu. Âm thầm thở dài một tiếng, hai mắt hiện lên tia áy náy.



- Sư Sư cô nương, mời cô lại chờ một lát, ta đi một rồi quay lại.



Lý Kỳ bưng nồi súp đi ra ngoài. Vừa đi hắn vừa tự hỏi. Vì sao Lý Sư Sư lại thấy món súp của mình khó uống như vậy? Lẽ nào vấn đế là ở món súp do mình nấu? Không đúng, mấy người Ngô Tiểu Lục ăn rất ngon lành mà. Đã không đúng, vậy thì chẳng lẽ nàng ta cố ý gây khó dễ cho mình? Cũng không hợp lý a. Hôm nay mới là ngày đầu tiên mình gặp nàng ta, trước kia chưa từng đụng chạm, nàng đâu có lý nào đùa giỡn mình?



Lẽ nào, là vị giác của nàng ta có vấn đề? Đúng, đúng, hẳn là như vậy.



Lý Kỳ cau mày, nghĩ bụng, quay về hỏi bệnh của nàng trước rồi nói sau. Bằng không cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải là biện pháp.



Nghĩ tới đây, hắn liền quay lại căn phòng, vừa tới cửa, định gõ cửa, chợt nghe thấy bên trong truyền tới tiếng cười khanh khách, trong lòng giật mình. Ủa, tiếng cười này nghe quen quen, hình như đã từng nghe thấy ở nơi nào.



Lý Kỳ thả tay xuống, đứng trước cửa nghe trộm, lại nghe thấy một người cười nói:



- Tỷ tỷ, lần này phải cảm ơn tỷ rồi.



Đây không phải là thanh âm của Lý Sư Sư. Tỷ tỷ? Trong phòng chỉ có hai nha hoàn, làm sao có thể gọi Lý Sư Sư là tỷ tỷ được. Vừa rồi mình cũng không nhìn thấy người nào đi lên. Kỳ quái, vì sao lại xuất hiện thêm một người? Lẽ nào vẫn còn một người luôn trốn ở buồng trong?



Lý Kỳ cảm thấy việc này có kỳ quặc, hơn nữa thanh âm này hết sức quen thuộc. Nhíu mày suy nghĩ, trong đầu bỗng oanh một tiếng. Là ả ta.



Lý Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, đứng trước cửa, khóe miệng nở nụ cười nhạt. Tiếng cười vừa nãy chính là tiếng của Phong Nghi Nô. Sự kỳ quặc của Lý Sư Sư đã được hé mở.



Căn bản không phải là do món súp của hắn khó uống, cũng không phải là do vị giác của Lý Sư Sư có vấn đề. Mà là cô ả đáng giận Phong Nghi Nô giở trò quỷ.



Trong lòng Lý Kỳ nhất thời bừng lên lửa giận. Giờ đây hắn rất muốn xông vào đòi công đạo. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Chợt nghe thấy tiếng của Lý Sư Sư từ bên trong:



- Muội muội, ta thấy vị Lý sư phó kia hào hoa phong nhã, nói chuyện cũng rất hào phóng vừa phải, không hề giống hạng hèn hạ vô sỉ như lời muội nói. Có phải muội hiểu nhầm gì hắn không?



Lai nghe Phong Nghi Nô đáp:



- Tỷ tỷ, tỷ đừng để bị hắn lừa. Trong bụng tên kia toàn là mưu ma chước quỷ, nói không chừng giờ này hắn đang suy nghĩ đối phó với tỷ như thế nào đây.



- Muội chớ cưỡng từ đoạt lý. Vừa rồi hai món súp mà hắn làm đều rất ngon. Còn ngon hơn cả Tả tổng quản làm. Chắc chắn hắn đã tốn không ít tâm tư vào trong đó. Ài, lúc ấy sao ta lại tin vào lời muội, nếu trách lầm người tốt, muội ta bảo ta phải làm thế nào.