Bắc Tống Phong Lưu

Chương 325 : Nam nhân tốt không đấu với nữ

Ngày đăng: 07:25 30/04/20


- Muội có trách oan hắn đâu. Nếu không phải Hoàng thượng phân phó cho hắn, thì hắn còn lâu mới ân cần như vậy. Còn có, người này rất xấu, ba lần bảy lượt tìm mọi biện pháp chỉnh muội. Tỷ tỷ coi như là thay muội báo thù, không cần phải cắn rứt. Đợi tí nữa tên xấu xa kia mang đồ ăn tới, tỷ vẫn giả bộ như không thích ăn. Muội thật muốn xem hắn sẽ làm như thế nào. Hì hì.



- Muội chơi còn chưa đủ sao? Ta không nghe muội nữa đâu. Như vậy thật tội nghiệp hắn.



- Tỷ tỷ, muội chờ cơ hội này đã lâu, tỷ giúp muội một lần đi.



- Không được.



- Chỉ một lần thôi mà, một lần cuối cùng.



- Nửa lần cũng không được.



- Tỷ tỷ….



- Muội đừng nói nữa, tí nữa về nhà ngủ đi.



….



Phong Nghi Nô, cô được lắm, lão tử giúp cô nổi tiếng ở yến tiệc tròn tuổi, cô không cảm ơn thì thôi, còn ác độc tính toán với ta. Việc này ta sẽ không để cho cô yên. Còn cô nữa, Lý Sư Sư, coi như lão tử mắt mù, vừa rồi còn lo lắng thay cho cô. Tốt, tốt, các ngươi hung ác.



Giờ đây sắc mặt Lý Kỳ vô cùng âm trầm, nâng nồi súp lặng lẽ đi xuống lầu.



Hắn cũng không bảo Ngô Tiểu Lục mang cháo tống tới cửa, mà là đưa tới phía sau Phàn Lâu. Đợi khi hắn tới đó, Ngô Tiểu Lục và Trần A Nam đang ngồi trên xe lừa tán dóc, chuyện trò rất vui vẻ.



- Lý ca.



Hai người thấy Lý Kỳ đi ra, vội vàng đi lên đón chào.



- Lý ca, thế nào rồi?



Ngô Tiểu Lục vẻ mặt lo lắng hỏi.



Lý Kỳ mặt không biểu tình, đưa nồi súp cho Ngô Tiểu Lục:



- Hai ngươi chia nhau mà ăn.



Ngô Tiểu Lục vừa nghe, nhất thời vui mừng nhướng mày, hướng Trần A Nam cười nói:



- A Nam, đưa dây.



Trần A Nam trừng mắt nhìn cậu ta một cái, hướng Lý Kỳ nói:



- Lý đại ca, vị khách kia vẫn thấy món súp này khó uống à?



Lý Kỳ hơi gật đầu.



- Có nghe thấy không, có nghe thấy không, ngươi cũng đừng quịt nợ.



Ngô Tiểu Lục vươn tay ra, cười ha hả nói.



Trần A Nam vẻ mặt buồn bực, lấy vài xâu tiền nện vào trong tay Ngô Tiểu Lục:


- Tỷ tỷ, thân phận của tỷ tôn quý như vậy, cần gì phải hạ mình nhận lầm với một đầu bếp? Hắn ba lần bảy lượt vô lễ với muội, loại người này chẳng lẽ không nên trừng phạt?



Ngươi nha, thật đúng là muốn chết phải không.



Lý Kỳ cười lạnh nói:



- Phong Nghi Nô, xem ra trí nhớ của cô đúng là có vấn đề. Hình như từ lúc bắt đầu tới giờ, chính là cô khắp nơi ngáng đường ta. Ta là trốn không được mới phản bác cô vài câu. Đổi trắng thay đen có phải là sở trường của cô không.



Lý Sư Sư sững sờ, hơi liếc nhìn Phong Nghi Nô, như đang hỏi, rốt cuộc là như thế nào?



Phong Nghi Nô vội bào chữa:



- Nếu không phải ngươi lừa gạt Thất Nương, việc gì ta phải khó xử ngươi?



- Ta lừa gạt Thất Nương? Hừ, việc của ta và Thất Nương, có liên quan gì tới cô cơ chứ?



Lý Kỳ hừ một tiếng, lại nghĩ tới mục đích lần này, thở dài:



- Thôi, đây vốn là chuyện riêng của ta, ta không cần giải thích với cô. Lúc đầu ta nói qua, sau yến tiệc tròn tuổi, cô đi đường cô, ta đi đường ta. Việc này ta cũng không so đo với cô nữa. Cho dù trước kia ta có chỗ nào đắc tội với cô, thì hôm nay coi như cô đã tìm về được mặt mũi. Ta lập lại lần nữa, từ hôm nay trở đi, ta và cô không có chút liên quan gì. Dù Lý Kỳ ta chỉ là một đầu bếp, nhưng cũng không mặc người khác khi dễ.



Câu nói cuối cùng, rõ ràng là nói cho Lý Sư Sư nghe.



Hiện tại hắn có rất nhiều việc phải làm, đâu rảnh rỗi để đấu võ mồm với Phong Nghi Nô. Cũng không muốn dây dưa không rõ với nữ nhân này.



Phong Nghi Nô không khỏi ngây người tại chỗ. Nàng cho rằng Lý Kỳ sẽ như mọi lần trước, không ngừng châm chọc khiêu khích nàng. Nhưng chưa từng nghĩ tới, lần này Lý Kỳ lại nhượng bộ lui binh, ngược lại khiến cho nàng không biết phải làm sao.



- A…



Đúng lúc này, Lý Sư Sư bỗng kêu lên một tiếng đau đớn, một tay ôm bụng, sắc mặt trở nên trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên trán xuống.



- Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?



Biến cố bất thình lình, đã khiến Phong Nghi Nô hoa dung thất sắc, ngồi xuống bên cạnh Lý Sư Sư, vẻ mặt đầy lo lắng hỏi.



Mịa, lại tới một chiêu này, đừng hòng lão tử mắc mưu.



Lý Kỳ liếc mắt, thấy sắc mặt Lý Sư Sư càng ngày càng trắng bệch, hơn nữa mồ hồi trên mặt cũng càng ngày càng nhiều, kiều khu đầy đặn khẽ run, trong lòng giật mình. Ủa, cái này không giống giả vờ? Lẽ nào… không phải chứ, cho ta chút mặt mũi được không. Hoàng thượng bảo ta tới điều trị thân thể giúp ngươi, nhưng mới ngày đầu tiên ngươi đã như vậy, chẳng phải đũa giỡn ta sao. Xong rồi, xong rồi, lần này chết chắc rồi.



- Sư…Sư Sư cô nương, cô…cô không sao chứ?



Lý Kỳ khẩn trương hỏi.



Phong Nghi Nô trừng mắt nói:



- Ngươi còn lăng ở chỗ đó làm gì, còn không mau tới hỗ trợ.



- Ừ, ừ.



Lý Kỳ bỗng tỉnh ngộ, vội gật đầu, chính là vừa mới đi lên hai bước, hắn lại dừng lại, ngượng ngùng nói:



- Ách, ta chỉ là một đầu bếp, chuyện này nên tìm lang trung mới đúng.