Bắc Tống Phong Lưu
Chương 326 : Khó giải quyết
Ngày đăng: 07:25 30/04/20
Giờ đây trong lòng Phong Nghi Nô rất loạn, ở đâu còn nghĩ nhiều như vậy, vội la lên:
- Hoàng thượng bảo ngươi tới chính là giúp tỷ tỷ điều trị thân thể, đây cũng chính là phận sự của ngươi. Sao ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn.
Lý Sư Sư bỗng giơ tay lên, nhỏ giọng nói:
- Muội muội đừng lo lắng, bệnh cũ của ta tái phát, đợi lát nữa sẽ đỡ.
Hiện tại Lý Kỳ cũng rơi vào thế khó xử. Hắn tự nhiên không hy vong Lý Sư Sư xảy ra việc gì. Nhưng hắn cũng vô kế khả thi, chỉ có thể cầu Phật Tổ phù hộ.
Một lát sau, nhờ được mấy nha hoàn hầu hạ, lông mày của Lý Sư Sư mới giãn ra, lại uống một ngụm nước trà, thở phào một tiếng, rốt cuộc bình tĩnh lại. Phong Nghi Nô ở một bên thay nàng lau mồ hôi. Từ việc này có thể nhìn ra được quan hệ giữa nàng và Lý Sư Sư thật thân như chị em.
- Thực xin lỗi Lý sư phó, đã khiến ngươi phải lo lắng.
Lý Sư Sư thở gấp nói.
Lý Kỳ thấy một đại mỹ nhân lại bị bệnh tật tra tấn như vậy, có chút không đành lòng,:
- Phải là ta nên xin lỗi Sư Sư cô nương mới đúng. Đây thuộc về trách nhiệm của ta, nhưng ta lại không làm gì được. Ta cảm thấy rất xấu hổ.
Phong Nghi Nô hừ một tiếng:
- Ai biết có phải ngươi cố ý thấy chết mà không cứu hay không.
Lý Sư Sư hơi liếc Phong Nghi Nô, trong ánh mắt mang theo ý trách cứ.
Phong Nghi Nô thấy Lý Sư Sư không được khỏe, cũng không dám nghịch ý của nàng, bĩu môi, không nói gì nữa.
Lý Sư Sư cũng biết Lý Kỳ đang lo lắng cái gì, mỉm cười nói:
- Lý sư phó yên tâm, ta đã không sao rồi, mời ngồi.
Hiện tại Lý Kỳ đâu còn tâm tư để ngồi. Giờ mạng của hắn đã ràng buộc với Lý Sư Sư. Nếu không trị khỏi bệnh cho Lý Sư Sư, thì cuộc sông sau này của hắn cũng không dễ chịu gì lắm. Nhíu mày suy nghĩ một lát, rất nhanh nhìn xuống dưới háng của Lý Sư Sư, thấy không có ‘dị vật’ gì, trong lòng thoáng yên tâm, hỏi:
- Lý Sư Sư, thứ cho ta mạo phạm hỏi một câu, có phải cứ mỗi tháng căn bệnh này lại tái phái một lần?
Lý Sư Sư sững sờ, hơi gật đầu, than nhẹ một tiếng:
- Bệnh này lúc tốt lúc xấu, năm ngoái uống thuốc tưởng rằng đã khỏi rồi, ai mà ngờ tới năm nay lại…Ài, vận mệnh của ta đã như vậy, chẳng trách người khác. Lý sư phó cũng không cần quá để ý.
Xem ra suy đoán của mình không sai. Thật đúng là kinh nguyệt không đều.
Lý Kỳ nhướn mày, lại hỏi:
- Vậy cô còn mời lang trung khám bệnh không?
Lý Sư Sư lắc đầu:
- Ài, chắc là do bệnh tình của ta chuyển biến xấu. Lần này ngay cả ngự y kê đơn thuốc cũng không có tác dụng nhiều lắm.
Không phải chứ, kinh nguyệt không đều cũng không phải là bệnh bất trị gì. Lẽ nào y học thời nay lại lạc hậu tới mức đó? Nhưng nàng ta nói lần đầu tiên dùng thuốc có hiệu quả, vậy thì chứng minh căn bệnh này vẫn có thể trị được. Vậy vì sao lần thứ hai lại không được?
Lý Sư Sư khẽ giật mình, gật đầu:
- Chưa nói tới thích, chỉ là thỉnh thoảng mơi ăn thôi.
Lý Kỳ nói:
- Ăn nhiều trái cây đương nhiên là tốt, nhưng với sức khỏe của cô hiện giờ, nên dừng ăn lê.
Lý Sư Sư nghi ngờ hỏi:
- Vì sao.
- Bởi vì lê thuộc tính hàn. Nếu như cô thích ăn hoa quả, thì nên ăn quýt hoặc đào thì tốt hơn. Ăn nhiều cũng không sao.
Lý Kỳ giải thích.
Lý Sư Sư cái hiểu cái không, gật đầu:
- Đây là dưỡng sinh học của Lý sư phó?
- Có thể nói như vậy.
- Vậy Lý sư phó có bằng lòng nói cho ta biết về dưỡng sinh học kia không?
Điều này Lý Kỳ cầu còn không được. Dù sao sức khỏe của nàng ta tốt lên, cũng là điều tốt cho mình. Hắn bắt đầu dùng tài ăn nói, giảng giải cho Lý sư phó một vài tri thức về dinh dưỡng. Đồng thời dặn nàng, cái gì có thể ăn, cái gì không thể.
Lý Sư Sư nghe mà không ngừng gật đầu. Có thể nhìn ra được, nàng rất tôn sùng dưỡng sinh học của Lý Kỳ.
Phong Nghi Nô ngồi ngây ngốc một bên, nghe hai người bọn họ thảo luận, nhưng không chen miệng vào được, trong lòng cực kỳ buồn bực, đứng lên nói:
- Tỷ tỷ, muội cảm thấy hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi chút.
Lý Sư Sư sững sờ, hai mắt chớp chớp, gật đầu:
- Ừ, muội về phòng trước đi.
Phong Nghi Nô hung hăng nhìn Lý Kỳ một cái, mới mang theo vẻ mặt giận dữ ra ngoài.
Đợi Phong Nghi Nô đi rồi, Lý Sư Sư bỗng thở dài, hướng Lý Kỳ nói:
- Lý sư phó, cô em này của ta dù bình thường hơi tùy hứng, nhưng bản tính không xấu. Hơn nữa thân thế của muội ấy cũng rất đáng thương. Cho nên cậu đừng để trong lòng cũng không cần phải tức giận.
Lý Kỳ cười khổ:
- Ta tức giận hay không, không quan trọng. Nhưng nàng ta cứ giận ta, ta có biện pháp nào đâu. Tuy nhiên cô yên tâm, về sau ta sẽ cố tránh nàng ta.
Thực ra đối với Phong Nghi Nô, hắn cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Ai bảo Phong Nghi Nô đã nhìn thấy bộ mặt phóng đãng kia của hắn.