Bắc Tống Phong Lưu

Chương 327 : Kim biển vừa ra, ai dám tranh phong

Ngày đăng: 07:25 30/04/20


Lúc Lý Kỳ rời khỏi tòa trang viên của Lý Sư Sư thì đã là canh ba. Trên đường đi Lý Kỳ không ngừng tự hỏi làm sao giúp Lý Sư Sư điều chỉnh tâm tình, giúp tâm tình của nàng ta tốt hơn chút. Nhưng nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt cả. Mấu chốt là Lý Sư Sư không phải là nữ nhân của hắn. Nếu là Bạch Thiển Dạ, hắn chỉ cần trêu chọc vài câu, nha đầu ngốc kia liền vui vẻ không thôi.



Vừa tới trước của Tần phủ, chợt thấy Trần A Nam ngủ gà ngủ gật ở bậc thang, hơi sững sờ, đi lên gọi:



- A Nam, A Nam.



Trần A Nam khẽ giật mình, thấy là Lý Kỳ, vội đứng lên nói:



- Lý đại ca, huynh rốt cuộc đã trở lại.



Đổ mồ hôi, lẽ nào ngươi cho rằng ta qua đêm ở đó? Ngươi nha, không phải nguyền rủa ta đấy chứ?



- Ta có bảo ngươi chờ chỗ này đâu?



Lý Kỳ lườm cậu ta một cái.



Trần A Nam cười hì hì:



- Thật ra là Tiểu Ngọc có chuyện muốn tìm huynh. Chỉ là đệ thấy nàng mệt mỏi, liền bảo nàng đi vào nghỉ ngơi trước.



Tiểu Ngọc?



Lý Kỳ sững sờ, lập tức hiểu ý, gật đầu cười:



- À, ta hiểu rồi, thủ đoạn tán gái của tiểu tử ngươi còn mạnh hơn kiểu mặt dày mày dạn của Lục Tử nhiều.



Trần A Nam cười gật đầu, giống như rất tán thành cách nói của Lý Kỳ.



Lý Kỳ lắc đầu bất đắc dĩ:



- Vào đi thôi.



Đi vào phòng khách, Tiểu Ngọc đang ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Hiện tại thân phận của nàng đã khác trước, không còn giống như những hạ nhân kia, ngoại trừ phòng của mình, các nơi khác chỉ có thể đứng.



Tiểu Ngọc thấy Lý Kỳ tới, vội vàng đứng dậy hành lễ:



- Lý đại ca, huynh đã về.



- Ừ, A Nam bảo muội có việc tìm ta?



Lý Kỳ gật đầu hỏi.



Tiểu Ngọc vội đáp:



- Vâng, là như vậy, số bánh Hoàng Gia đầu tiên đã làm xong. Những vị chưởng quẩy của đại lý chúng ta cũng không đợi đươc nữa, Ngày nào cũng tới hỏi muội khi nào mơi bày bán.



Lý Kỳ hơi trâm ngâm, nói:



- Đã làm xong thì ngày mai bày bán luôn.



Tiểu Ngọc lại nói:



- Còn có, vừa rồi Điền thợ mộc có tới tìm muội, nói rằng quán bar đã trang trí và sửa chữa xong. Hỏi huynh khi nào có rãnh thì tới xem.



Lý Kỳ không tại, chuyện lớn nhỏ bọn họ đều tới hỏi Tiểu Ngọc. Dù sao bọn họ đều là dân chạy nạn với nhau.



Lý Kỳ gật đầu:



- Ta biết rồi, ta sẽ bớt thời giờ tới đó xem. Còn có việc gì không.



Tiểu Ngọc lắc đầu:



- Chỉ thế thôi.



Lý Kỳ ừ một tiếng, đột nhiên hỏi:



- Đúng rồi, Tiểu Ngọc, con gái các muội thích những thứ gì?
Lý Kỳ lập tức quăng tới ánh mắt cảm kích.



Bạch Thiển Dạ đỏ mặt, vội nói:



- Lý đại ca, huynh đang bận, nên đừng để ý tới muội.



Cô nàng này đúng là nhu thuận.



Lý Kỳ gật đầu:



- Thất Nương, hiện tại chúng ta đã là người một nhà, đâu cần khách khí như vậy.



- Lý đại ca…



Bạch Thiển Dạ hờn dỗi một câu, mặt đỏ tía tai, nhưng trong lòng càng thêm vui mừng.



Lý Kỳ cười hắc hắc, hỏi:



- Muội ăn cơm chưa?



Bạch Thiển Dạ gật đầu:



- Muội ăn rồi.



- À, cha muội không trách phạt muội chứ?



Lý Kỳ nhỏ giọng hỏi.



Bạch Thiển Dạ cười hì hì:



- Huynh yên tâm, cha muội rất tốt với muội, sao nỡ phạt muội chứ.



Lý Kỳ nghe xong mới yên lòng, lại cười mỉm nói:



- Vậy chừng nào muội tới chỗ ta?



Bạch Thiển Dạ đỏ mặt, ngượng ngùng đáp:



- Mẹ muội muốn muội ở nhà thêm mấy ngày.



Nhạc mẫu cũng thật là, biết mình và Thất Nương đang trong tuần trăng mật, vẫn chiếm lấy nàng không tha. Xem ra hôm nào đó mình phải hảo hảo nói chuyện mới được.



Trong lòng Lý Kỳ bất mãn, tròng mắt hơi chuyển, nhỏ giọng nói:



- Nếu không ta tới nhà muội ở. Ta là người không nhận giường chỉ nhận người, tùy tiện ở đâu cũng được.



Không thể không nói, thằng nhãi này quả nhiên rất tùy tiện.



Giờ đây Bạch Thiển Dạ đã không còn là hoàng hoa khuê nữ nữa rồi, ở đâu nghe không ra hắn ý tại ngôn ngoài, không yên liếc nhìn Tần phu nhân, thấy sắc mặt của nàng quái dị, khuôn mặt lại đỏ, nhẹ nhàng dậm chân nói:



- Không thèm nghe huynh nói nữa, muội đi với Vương tỷ tỷ.



Hắc, dám gặp hữu vong sắc, thật sự buồn cười.



Lý Kỳ hổ thân thể chấn động, đang muốn gia pháp hầu hạ, chợt nghe thấy một tiếng gào rù phía xa xa:



- A a a, Tiểu Cửu tới đây.



Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ba con tuấn mã đang lao về phía này. Trên ngựa chính là Cao nha nội, Hồng Thiên Cửu và Sài Thông.



Má ơi, không phải chứ, Tứ Tiểu Công Tử của kinh thành đều xuất hiện.



Lý Kỳ choáng váng.



Trong lúc nhất thời gió nổi mây phun, gà bay chó chạy, dân chúng xung quanh chạy tứ tán. Tràng diện vốn đang hài hòa lập tức trở thành đống bừa bộn.