Bắc Tống Phong Lưu

Chương 329 : Quán bar Rít Gào (p2)

Ngày đăng: 07:25 30/04/20


Tần phu nhân thấy bọn họ hào hứng như vậy, liền hướng Lý Kỳ, nói:



- Lý Kỳ, ngươi cứ theo ý bọn họ đi, việc ở đây giao cho ta và Ngô thúc.



Bạch Thiển Dạ lặng lẽ đi tới bên cạnh Lý Kỳ, vụng trộm hỏi:



- Lý đại ca, muội có thể đi cùng không?



Xem ra quán bar kia có sức hấp dẫn không nhỏ a.



Lý Kỳ vể mặt bất đắc dĩ cười gật đầu:



- Đi ngay bây giờ cũng được, nhưng tới giữa trưa phải về. Giờ đấy ta có việc.



Đúng lúc này, một nha hoàn bỗng đi tới, chính là nha hoàn thiếp thân của Phong Nghi Nô, Nhu Tích. Đi sau nàng còn có vài nam tử gánh đồ. Chỉ thấy đồ vật đều được đóng gói màu đỏ.



Cao nha nội vừa thấy Nhu Tích, hai mắt sáng ngời, vội hỏi:



- Nhu Tích muội tử, là Phong nương tử bảo muội tới tìm ta à?



Vô sỉ.



Mọi người lập tức quăng vô số anh mắt khinh bỉ cho thằng nhãi này.



Nhu Tích cho Cao nha nội một nụ cười ngượng ngùng, lại hướng mọi người thi lễ một cái, nói với Tần phu nhân:



- Phu nhân, chủ nhân nhà nô tỳ không tiện lộ diện, cho nên bảo nô tỳ mang lễ tới, mong phu nhân thứ lỗi.



HIện giờ Tần phu nhân đang bị Tứ Tiểu Công Tử kia làm cho váng đầu. Nếu Phong Nghi Nô lại xuất hiện, thì càng bê bát hơn, cười nói:



- Phong muội muội thật có lòng. Làm phiền ngươi chuyển lời cảm ơn của ta tới Phong muội muội.



Nhu Tích lại thi lễ một cái, hướng Bạch Thiển Dạ nói:



- Thất Nhi tỷ, chủ nhân nhà nô tỳ mời tỷ tới một chuyến.



- Chẳng lẽ Phong tỷ tỷ cũng tới?



Bạch Thiển Dạ vui vẻ, vội hỏi:



- Phong tỷ tỷ hiện đang ở đâu.



Nhu Tích chỉ tay về phía đối diện. Mọi người theo hướng ngón tay nàng nhìn. Chỉ thấy nhai đạo đối diện đỗ một chiếc xe ngựa tinh sảo dưới cây liễu. Bên ngoài xe ngựa được trang trí màu hồng phấn, cửa sổ xe thì dùng rèm màu trắng. Nhìn từ xa trông giống như một bông hoa trong sương mù, rất là đẹp mắt.



Tinh mang trong mắt Cao nha nội lóe lên, lập tức bước về phía xe ngựa. Sài Thông thấy thế, sắc mặt xiết chặt, vội kéo y lại, nhỏ giọng nói:



- Nha nội, ngươi nhìn cho kỹ, đó là xe ngựa của ai.



Cao nha nội sững sờ, cẩn thận nhìn, liền nuốt nước miếng một cái, thu hồi cước bộ, sợ hãi than:



- Sao nàng ta cũng tới.



Nữ nhân kia thật đúng là âm hồn không tiêu tán.



Lý Kỳ nhíu mày, liếc nhìn cỗ xe ngựa. Đây không phải là xe ngựa của Phong Nghi Nô, thầm nghĩ, lẽ nào Lý Sư Sư đã tới? Cũng tốt, nàng ấy nên đi ra ngoài nhiều hơn.




- Lý Kỳ, ngươi đi chết đi.



Theo một tiếng chửi bậy, lại một quái vật khổng lồ bay ra.



Lý Kỳ ôm lấy, là một cái gối đầy mùi hương, cười ha hả:



- Thơm thật. Cái gối này tới vừa lúc, bằng không ta thực sự bị hun chết. Không biết là vị hiệp nữ nào xuất thủ tương trợ, có thể ra mặt hay không. Lý Kỳ tự nhiên bái tạ.



Chiếc xe ngựa này là của Lý Sư Sư, chiếc gối cũng tự nhiên là của nàng, cho nên hắn không dám nói gối này thối.



Vừa dứt lời, Bạch Thiển Dạ lộ ra cái đầu, ánh mắt đầy vui vẻ nhìn Lý Kỳ:



- Lý đại ca, huynh đừng làm Phong tỷ tỷ tức giận nữa, mau trả giày cho người ta đi.



- Ai hiếm có.



Lý Kỳ hừ một tiếng, trả giày lại, ôm cái gối kia nói:



- Cái gối này ngược lại không sai, có thể cho ta không?



Bạch Thiển Dạ nhếch miệng, Lý Kỳ lập tức dâng gối lên. Hắn sợ cô nàng này nổi cơn ghen.



Bạch Thiển Dạ cầm đồ vật vào trong, bên trong lại truyền tới thanh âm dễ nghe của Lý Sư Sư:



- Muội muội, muội chớ tức giận, Lý sư phó chỉ trêu muội thôi mà. Nếu hắn biết chiếc giày của muội có giá trị thiên kim, thì chắc không trả lại đâu.



Cái gì? Giá trị thiên kim? Có nhầm không vậy.



Lý Kỳ kinh hãi, cực kỳ hối hận. Đúng vậy a, mình ngu quá. Vừa nãy nếu cầm đôi giày này bán cho Cao nha nội, thì đâu dừng lại ở thiên kim. Thiệt thòi, thực sự thiệt thòi, thiệt thòi đỡ được một cước vừa nãy.



- Tỷ tỷ, thẵng nhãi kia vô lễ như vậy, dám xông lên xe ngựa của tỷ, tỷ nhất định phải sai người giáo huấn hắn một trận.



Ngữ khí của Phong Nghi Nô có chút nức nở. Từ bé đến giờ đâu có người nào nói nàng chân thối, cho nên trong lòng cực kỳ ủy khuất.



Đổ mồ hôi, hình như là ngươi đông thủ trước, giờ lại muốn trả đũa ta.



Lý Kỳ thầm giận, vừa định phản bác, chợt nghe Bạch Thiển Dạ nói:



- Phong tỷ tỷ, tính cách của Lý đại ca có chút tiêu sái, cho nên tỷ đừng giận huynh ấy.



- Thất Nương, sao đến muội cũng giúp hắn.



Vẫn là Thất Nương hiểu ta.



Lý Kỳ thoải mái, trong lòng đã bớt giận, ra vẻ kinh ngạc hỏi:



- Ủa, không phải là các vị mời ta tới sao?



- Lý sư phó nói không sai, là Sư Sư mời ngươi trước. Nhưng nam nữ khác biệt, mong Lý sư phó có thể xuống xe tự thoại.



Lý Sư Sư chậm rãi nói.



Nhìn xem, người ta có tố chất như vậy, không hổ là nữ nhân của Hoàng thượng. Lời nói nhẹ nhàng dễ nghe. Thôi, mình cũng không cần vào đó tham gia náo nhiệt.