Bắc Tống Phong Lưu

Chương 331 : Quán bar Rít Gào (p4)

Ngày đăng: 07:25 30/04/20


Ba mặt xung quanh quầy bar đặt những cái bàn hình vuông. Tuy nhiên những chiếc bàn này tương đối cao, mà cạnh đó lại không có ghế. Trên mỗi cái bàn đặt một cây nến. Mà hai bên trái phải sát vào tường đặt những cái bàn nhỏ, mỗi bàn có hai ghế. Rõ ràng cái bàn này chỉ đủ cho hai người ngồi.



Đằng sau quầy bar là một cái bàn hình vuông, ít nhất cũng có thể ngồi hai, ba mươi người. Phía bên phải cái bài là một bục cao chừng một thước. Cái bục này có thể đứng năm sau người. Hiện tại chỉ đặt một bàn cầm ở đó.



Đằng sau cái bàn là một bức tường thấp làm bằng gỗ ngăn cách. Cửa vào là một bậc thang. Ở trong bố trí bảy tám cái bàn hình tròn, so với bên ngoài còn lớn hơn nhiều. Xung quanh đều là những ghế sô pha bằng gỗ. Nhìn bề ngoài rất có khí thế. Nhưng do trong này hơi tối, cho nên tạo cho người ta có một cảm giác mơ hồ, thần bí.



Hơn nữa, đèn trong quán rượu đều thống nhất dùng đèn tường. Bốn phía trên tường đều treo đèn, chỉ sợ cũng phải có hai ba mươi chén nhỏ.



Rung động.



Thật sự quá rung động.



Thị giác bị kích thích mạnh, đã khiến cho bọn họ đều ngây dại. Cho dù có kiến thức rộng rãi như Lý Sư Sư, cũng không khỏi ngây ra như phỗng.



Qua một hồi lâu, Cao nha nội mới nhếch môi, lắp bắp hỏi:



- Đây…đây chính là quán bar?



Lý Kỳ mỉm cười:



- Đúng vậy, không biết nha nội có hài lòng không?



Cao nha nội nao nao, gật đầu mạnh, nhếch môi cười nói:



- Hài lòng, hài lòng, thực sự rất hài lòng. Ha ha, thú vị, quán bar này thật thú vị.



- Oa!



Hồng Thiên Cửu bỗng hét lớn một tiếng, hai tay giơ ra hưng phấn nói:



- Quán bar, đây chính là quán bar của ta, ha hả.



Một tiếng gào rú này của Hồng Thiên Cửu đã đánh thức mọi người.



Ánh mắt của Bạch Thiển Dạ đầy vui mừng, vụng trộm nắm bàn tay lớn của Lý Kỳ, khuôn mặt hơi đỏ.



Lý Kỳ thoáng nhìn nàng, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay mềm mại, dùng hành động thay cho lời nói.



Lý Sư Sư buồn cười nhìn Hồng Thiên Cửu, hướng Lý Kỳ, không thể tưởng được hỏi:



- Lý sư phó, tất cả chỗ này đều do ngươi sắp đặt?



Đang đắm chìm trong hạnh phúc, vừa nghe Lý Sư Sư hỏi vậy, Bạch Thiển Dạ vội vàng rút tay ra.



Đã sắp thành người có chồng rồi, còn thẹn thùng như vậy.



Lý Kỳ bất động thanh sắc, cười đáp:



- Ta đâu có bổn sự như vậy.



Nói xong, hắn chỉ về phía Điền thợ mộc:



- Tất cả đều là nhờ vị Điền thợ mộc có danh xưng là ‘Lỗ Ban nhị thế’ sắp đặt.



Lỗ Ban nhị thế?



Điền thợ mộc khẽ giật mình, trong lòng thấp thỏm không yên, cúi đầu nói:



- Đâu có, đâu có, tất cả đều là Lý sư phó bố trí. Tiểu nhân chỉ dựa theo lời phân phó của Lý sư phó mà làm thôi.



Lý Kỳ cười nói:
- Hai người lại giễu cợt muội rồi, Thất Nương sao có thể so sánh với hai người được.



- Chút tài mọn, có gì ghê gớm. Ta thấy chắc là hắn học trộm được ở đâu.



Phong Nghi Nô thấy mọi người không ngừng khen Lý Kỳ, hừ nhẹ một tiếng, rất không hài hòa nói. Hình như nàng vẫn còn đang tức giận Lý Kỳ vì sang nay hắn nói nàng chân thối.



- Phong nương tử nói đúng.



Cao nha nội còn chưa nghe rõ, đã gật đầu phụ họa, đợi y phản ứng tới, lại ngượng ngùng nói:



- Thực ra biện pháp này của Lý Kỳ cũng không tồi lắm.



Lý Kỳ đã sớm quen, cũng không tức giận, cười mỉm:



- Nghe Phong Hành Thủ nói, có vẻ như cô còn rất nhiều cao chiêu. Không ngại nói ra để chúng ta mở rộng kiến thức.



Phong Nghi Nô lộ vẻ xấu hổ, hừ nhẹ một tiếng, không nói.



Cao nha nội thấy thế, vội xen vào:



- Chuyện nhỏ như vậy, đã có mấy người thô kệch làm. Sao có thể để Phong nương tử tốn tâm được.



Hắc, ý của ngươi là lão tử chỉ là người thô kêch.



Lý Kỳ dở khóc dở cười nhìn Cao nha nội. Thấy y đầy háo sắc nhìn Phong Nghi Nô, biết là y vô tâm. Trong lòng kêu khổ một tiếng, không so đo với y.



Nhìn thấy hai người bọn họ cãi cọ, Lý Sư Sư cũng rất buồn rầu. Nàng không hiểu vì sao cứ đụng tới Lý Kỳ, tính tình của Phong Nghi Nô lại thay đổi, giống như một người khác vậy. Hơn nữa hai người này chả khác gì một đôi oan gia từ kiếp trước, vừa gặp mặt đã phải cãi nhau vài câu, làm cho người khác phải đau đầu.



Bạch Thiển Dạ đã sớm quen, trốn một bên cười trộm.



- Lý Kỳ, gian phỏng nhỏ này là thế nào?



Sài Thông ngồi trên ghế quán bar, ngó vào bên trong, hiếu kỳ hỏi.



Lý Kỳ đi tới phía trước, đáp:



- Đây gọi là quầy bar, cũng là nơi uống rượu. Đến lúc đó sẽ có vài tiểu nhị đứng bên trong. Các vị muốn uống rượu gì thì bảo bọn họ lấy cho, rất là thuận tiện.



- Hay thật đấy.



Sài Thông mỉm cười, đang muốn chỉnh tư thế để cảm thụ một phen. Chưa từng nghĩ tới cái mông của y vừa uốn éo, thân thể hơi nghiêng, suýt nữa ngã xuống. Y cả kinh, vội vàng đứng lên, chỉ vào cái ghế nói:



- Cái ghế này có cổ quái.



Lý Kỳ âm thầm cười trộm, ngồi xuống, quay một vòng, nhìn Sài Thông kinh hồn còn chưa định, đáp:



- Sài công tử không cần phải kinh hoàng, cái ghế này vốn có thể xoay được, cũng có thể tiện cho mọi người tùy ý quay sang các hướng khác nói chuyện phiếm.



Sài Thông hít một hơi khí lạnh:



- Cái ghế này thật thú vị.



Nói xong, y lại ngồi lên, xoay mới vòng, gật đầu:



- Thú vị, thú vị.



Hai mắt Cao nha nội sáng ngời, cũng ngồi xuống, quay không ngừng.



Mấy nàng cũng đi tới, ngồi thử lên ghế. Sài Thông thấy mấy nàng tới, lập tức ngồi dậy, chỉnh sửa quần áo, đứng một bên làm ra vẻ cao ngạo.