Bắc Tống Phong Lưu

Chương 332 : Phòng nữ nhân

Ngày đăng: 07:25 30/04/20


Lý Sư Sư nhìn những giải lụa rủ xuống kia, cười nói:



- Cái quầy bar này thật là đẹp. Có thể ngồi đây uống rượu, cũng là một chuyện lý thú của nhân sinh.



Lý Kỳ vội nói:



- Vậy sau này Sư Sư cô nương nên thường xuyên tới đấy.



Một đại mỹ nhân ngồi chỗ này, không thể nghi ngờ là cách quảng cáo tốt nhất.



Lý Sư Sư nhẹ nhàng thở dài, không trả lời.



- Ủa, Tiểu Cửu?



Đúng lúc này, Phàn Thiếu Bạch chợt phát hiện Hồng Thiên Cửu mới ở đây đã không thấy bóng dáng.



Lý Kỳ nhìn xung quanh, cũng không thấy bóng dáng của Hồng Thiên Cửu, nhướn mày, thầm nghĩ, tiểu tử kia chạy đi đâu vậy nhỉ.



- Ta ở đây.



Bỗng một cái đầu toát ra từ trong quầy bar, khiến cho ba vị nữ sĩ sợ tới mức hoa dung thất sắc. Chính là Hồng Thiên Cửu.



Lý Kỳ âm thầm thở phào, cười mắng:



- Tiểu Cửu, ngươi chạy vào trong đó làm gì?



- Nhìn xem thế nào.



Hồng Thiên Cửu cười hắc hắc:



- Tuy nhiên, phía dưới quầy bar này có rất nhiều ngăn tủ, vì sao không có rượu trong đó.



Hóa ra ngươi chui vào đó là để trộm rượu.



Lý Kỳ tức giận nói:



- Giờ còn chưa khai trương, ngay cả cái cốc cũng không có, lấy đâu ra rượu cơ chứ. Còn có, sau này ngươi không được đi vào đấy.



Hồng Thiên Cửu cười gật đầu:



- Vậy đệ đi ra.



Nói xong, cậu ta nhấc chân, chuẩn bị leo ra.



Trời ạ!



Lý Kỳ trợn mắt, chỉ đằng sau Hồng Thiên Cửu, nói:



- Đi ra từ chỗ đó.



- Ủa, chỗ này còn cửa à, sao vừa nãy mình không phát hiện nhỉ.



Hồng Thiên Cửu quay đầu nhìn, thấy phía sau còn có một cánh cửa nhỏ cao chừng nửa thước, vội vàng thu hồi chân, từ bên trong đi ra. Chợt thấy một dãy ghế sô pha ở bên trong, hai mắt trừng to, cẩn thận đánh giá, vẻ mặt tràn đầy mừng rỡ, ngồi xuống, nhún nhú vài cái, cười hắc hắc nói:



- Đồ chơi này ngồi thật là thoải mái.
Đương nhiên, lời này không thể nói ra được, Lý Kỳ lập lờ đáp:



- Lúc đầu đã thiết kế ở chỗ này rồi, ta cũng không rõ ràng lắm.



Ba nàng sao không hiểu dụng ý của Lý Kỳ, đều cười mà không nói.



Vài người đi lên lầu, trước mặt là một cửa chính màu xanh da trời, trên của có một tấm bảng hiệu. Chỉ thấy trên đó viết ba chữ to ‘Phòng nữ nhân’.



Cái tên rất trắng ra, ngay cả Cao nha nội vừa nhìn liền hiểu ý nghĩa.



Giản đơn, đã trở thành danh từ đi kèm với Lý Kỳ. Cho nên mấy người không ai lên tiếng trách móc, cũng không có quá nhiều dị nghị.



Lý Kỳ hướng Điền thợ mộc nháy mắt ra dấu. Ông ta lập tức mở cửa.



- Mời.



Mấy người đi vào trong phòng, nhất thời đều ngây dại.



Chỉ thấy căn phòng rộng rãi sáng ngời, ánh sáng sung túc, thiết kế theo phong cách hoàn toàn khác với tầng một.



Đầu tiên đập vào mắt chính là một khung cửi lớn. Đương nhiên, cái khung cửi này không thể dùng dệt vải, mà chỉ là đồ trang trí. Đằng sau khung cửi là một tấm bình phong lớn. Trên bình phong vẽ hình cung nữ thêu áo.



Phía trước khung cửi là một cái bản hình tròn. Bên cạnh bàn tròn đặt không phải là ghế, mà là xích đu, có lớn có nhỏ. Lớn có thể ngồi hai người, nhỏ chỉ có thể ngồi một người. Mà dây đu được trang trí hoa lụa, tạo cho người ta một cảm giác như mộng như ảo.



Chỗ ngồi hai bên gần cửa sổ càng nổi bật, ở đó đặt những chiếc thuyền nhỏ. Nhìn kỹ, mới thấy đây chỉ là chỗ ngồi trang nhã có hình chiếc thuyền. Giữa thuyền là một cái bàn vuông và hai chiếc ghế dài. Nhưng hai đầu thuyền nhếch lên để biến thành ghế sô pha, thiết kế khá là xảo diệu.



Ngồi trên ‘thuyền’ này ăn cơm, dưới cao nhìn xuống ngắm phong cảnh, như đặt mình trong Ngân Hà, như lâm vào tiên cảnh.



Trên tường treo đầy các loại nhạc khí, như tỳ bà, tiêu, địch, tăng vài phần cao nhã cho căn phòng.



Phía sau cùng là một gian thiết kế theo kiểu khuê phòng. Ở bên trong có giường, có bàn cầm, có gương đồng, cùng những đồ trang sức cho nữ.



‘Phòng nữ nhân’ quả nhiên tên như kỳ danh.



Dùng khuê phòng là nguồn cảm hứng, dùng chuyện xưa để làm đẹp. Đây chính là ý tưởng thiết kế của Lý Kỳ.



- Đẹp quá.



Hai mắt Bạch Thiển Dạ sáng rọi, bàn tay nhỏ bé nắm trước ngực, không khỏi thở dài kêu lên.



Lý Sư Sư nao nao, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, khóe miệng mỉm cười.



Mà ngay cả Phong Nghi Nô cũng phải động dung.



Dù trong Tứ Tiểu Công Tử, ngoại trừ Sài Thông ra, trình độ thưởng thức của ba người còn lại khác nhau. Nhưng từ vẻ mặt khiếp sợ của bọn họ, cũng không khó nhìn ra, bọn họ tương đương thỏa mãn với căn phòng nữ nhân này.



- Các vị, đừng chỉ sững sờ, mau cho vài ý kiến a.



Lý Kỳ thấy ngoại trừ Bạch Thiển Dạ ra, những người còn lại đều lặng lẽ không nói, không khỏi cười khổ.



Nói cho cùng, hắn vẫn là người của đời sau, sinh sống ở nơi này chưa tới một năm, có nhiều điều hắn không nắm chắc lắm. Nếu có thể nghe ý kiến của những nữ nhân thuộc giới thượng lưu như Lý Sư Sư, Phong Nghi Nô, thì là một việc không thể tốt hơn đối với hắn.



- Lý sư phó không cần giễu cợt ta. Căn phòng này dùng bốn tử ‘xảo đoạt thiên công’ cũng không đủ. Chúng ta càng không dám múa rìu qua mắt thợ.