Bắc Tống Phong Lưu

Chương 339 : Bài tây (p1)

Ngày đăng: 07:26 30/04/20


Nói gì khiến người ta đau lòng nhất?



Đương nhiên là lời nói thật.



Lý Kỳ nói một câu phát ra từ tâm huyết, đã khiến ba ông cháu họ Hồng lăng tại chỗ.



Biểu lộ gì vậy? Không phải các ngươi bảo ta nói thật sao?



Lý Kỳ quắt miệng, biểu lộ rất ủy khuất.



Nửa ngày qua đi, Hồng Bát Kim bỗng nhảy dựng lên, chỉ vào Lý Kỳ, cả giận nói:



- Tiểu tử…ngươi…ngươi vừa nói gì?



- Ách…Vãn bối nói sòng bạc của ngài chính là sòng bạc đệ nhất của thành Biện Kinh…Còn câu cuối.



- Ha ha, rất là nát.



- Tiểu tử ngươi được lắm, dám nói như vậy. Nếu hôm nay ngươi không nói rõ ràng, thì ngươi đừng hòng rời khỏi đây.



Hồng Bát Kim chỉ vào Lý Kỳ, giận không kiềm được nói. Nhưng trong mắt lại lóe ra vài phần khác thường.



Còn nói rõ ràng? Ngươi a, thật không biết diễn trò. Không phải là muốn ta giúp ngươi nghĩ kế sao, có cần khoa trương như vậy không?



Lý Kỳ tức giận liếc mắt, thực ra cho dù Hồng Bát Kim diễn trò có thật, hắn cũng muốn giúp đỡ Hồng gia. Không vì cái gì khác, chỉ bằng quan hệ giữa hắn và Tiểu Cửu. Nếu chút chuyện nhỏ ấy mà không giúp, vậy thì hắn cảm thấy mình quá không có nghĩa khí.



Hồng Thiên Cửu bĩu môi nói:



- Lý đại ca, sao huynh có thể nói như vậy. Dù đệ biết sòng bạc của nhà đệ rất nát, nhưng huynh cũng không thể nói như vậy trước mặt cha đệ chứ. Ông ấy đã gần ấy tuổi rồi, nếu tưc giận sinh ra bệnh, thì cũng không tốt.



Lần này Hồng Bát Kim tức giận thực sự, xông tới Hồng Thiên Cửu, nước bọt bắn ra ngoài, nói:



- Thằng nhóc, có phải đầu óc của ngươi đập vào đâu rồi không. Con mẹ ngươi hàng ngày ăn ở, có cái nào không phải do sòng bạc nát…à không, sòng bạc quý giá này ban cho ngươi. BUồn cười, hôm nay lão tử không hảo hảo giáo huấn ngươi một trận thì không bỏ qua.



Hồng Thiên Cửu thấy phụ thân bão nổi, lập tức sử dụng đòn sát thủ, con mắt ngập nước nhìn về phía Hồng Tề:



- Thất Công….



Hồng Tề nhìn Hồng Bát Kim, nói:



- Tiểu Bát, ngươi cũng đã trưởng thành rồi, sao còn chấp nhặt với con trẻ như vậy. Mau mau ngồi xuống đi.



Nói xong, ông ta lại hướng Lý Kỳ, nói:



- Lý Kỳ, ngươi cứ nói tiếp, có lão phu tại, Tiểu Bát sẽ không làm gì ngươi đâu. Mới vừa rồi ngươi nói sòng bạc của nhà ta rất nát, là cớ làm sao?




Lý Kỳ cẩn thận nói:



- Ngươi hỏi vậy làm gì?



- Đệ chỉ là muốn biết, huynh có biết vài cách chơi thú vị nào không.



Hóa ra vừa rồi ngươi nghĩ tới cái này. Nhìn không ra tiểu tử này còn hung ác hơn cả lão tử y. Ngay chút hàng tồn cũng không lưu cho ta.



Lý Kỳ thở dài:



- Cũng được, ta sẽ dạy cho mọi người một cách chơi mới.



Hồng Thiên Cửu mừng rỡ:



- Lý đại ca, cách chơi mới gì, mau mau dạy đệ.



Hồng Bát Kim và Hồng Tề nhìn nhau, như đang nói, thì ra tiểu tử này còn giấu nghề. Nếu không có Tiểu Cửu, thì chúng ta đã bỏ qua cơ hội này rồi.



Trong lòng ba người đều rất chờ mong.



- Đúng rồi, Hồng Tề có giấy không? Giấy dày hơn giấy bình thường chút?



- Người đâu, mang tất cả giấy ra đât cho lão tử.



Hồng Bát Kim gào rú một tiếng, cả Hồng phủ lập tức trở nên bận rộn. Qua chừng một canh giờ, Lý Kỳ cầm một xấp dày giấy tạp trên tay, nhìn số giày chồng chất còn cao hơn cả người hắn, ngượng ngùng nói:



- Số giấy kia không cần.



- Chỉ cần thế thôi à.



- Vâng.



Hồng Thiên Cửu gục xuống bàn, chảy nước miếng nhìn xấp giấy tạp trong tay Lý Kỳ, hỏi:



- Lý đại ca, huynh cần số giấy đó làm gì?



Lý Kỳ cười ha hả:



- Đây gọi là bài tây.



- Bài tây? Chưa từng nghe qua.



Nếu ngươi nghe qua rồi thì nói làm gì.