Bắc Tống Phong Lưu

Chương 340 : Bài tây (p2)

Ngày đăng: 07:26 30/04/20


Tiếp theo, Lý Kỳ giải thích ý nghĩa của năm mươi bốn quân bài cho ba người, sau đó nói cách chơi cho bọn họ. Ba người nghe mà mục quang sáng ngời như đèn pha vậy, khiến cho Lý Kỳ sắp lóa mắt mà chết.



Lý Kỳ vừa dạy xong, ba người đều kêu gào chơi thử một lần.



Lý Kỳ tự nhiên chiều theo ý họ, cùng bọn họ chơi mấy ván. Mấy người chơi rất hăng say, mà ngay cả Lý Kỳ cũng mê mẩn vào trong đó. Dù sao ở thời này có thể chơi bài Tây cũng thật không dễ dàng.



Tam đường nhà này cũng không kém, rất nhanh đã nắm được cách chơi. Nhưng nếu như không có tiền cược, thì mất đi niềm vui lớn. Còn tiền đặt cược lớn hay nhỏ, cũng không quan trọng.



Hồng Bát Kim được xưng là Đổ Vương, đương nhiên hiểu điều đó, cười nói:



- Chỉ chơi như vậy, cũng không có ý nghĩa. Dù sao phải có thưởng có phạt mới được.



- Ý của Hồng thúc thúc là?



- Như vậy đi, mỗi một ván một xâu tiền.



- Một xâu tiền? Chú xác định chứ?



- Lẽ nào quá ít?



- Không…không phải.



- Vậy cứ như vậy đi, trước ghi vào giấy, đánh xong thì thanh toán.



- Cũng được…Ba bích.



- Ủa? Sao ngươi lại được đánh trước?



- Xin lỗi, quên nói cho mọi người biết, ai có ba bích thì được đánh trước. Nếu không có con đánh thì thôi.



- Thôi.



- Thôi.



- Thôi.



- Ba con ba.



Hồng Bát Kim hưng phấn nói:



- Ha ha, rốt cuộc đã tới phiên ta, ba con mười.



- Xin lỗi, vãn bối đã ra hết bài, các vị một lá bài cũng không ra, thì chính là cháy, mỗi ngươi phải giao bốn xâu. Đúng rồi, ai cầm hai bích?



Hồng Bát Kim lập tức nhấc tay:



- Ta cầm.



- Chúc mừng thúc, thúc lại cháy, thúc phải trả tám xâu. Ha ha, vãn bối ghi vào đây rồi, tổng cộng là mười sáu xâu.



Lý Kỳ vui tươi hớn hở nói..



- Ha ha, ta cầm ba bích.



Hồng thúc thúc cầm lá ba bích khoe khoang một vòng.



Lý Kỳ chẳng quan tâm tới ông ta, ném ba lá bài xuống:



- Ba con bảy.



- Vì sao lại là ngươi đánh?



Hồng thúc thúc cả giận hỏi.



Lý Kỳ rút con ba tép, trả lời:



- Rô, tép, cơ, bích, sau rô là con nào?



- Tép.



- Đó, ra bài đi.



Hồng Bát Kim ngồi ở bên cạnh Lý Kỳ, rốt cuộc thở dài một hơi, đánh ra con bài:
- Lý đại ca, huynh trở về từ lúc nào vậy?



- Vừa trở về.



Lý Kỳ đầy vui vẻ nhìn cậu ta, hỏi:



- A Nam, bài hát ngươi vừa hát là ai dạy ngươi?



Trần A Nam cười hắc hắc:



- Là sáng nay đệ nghe lén Hồng tỷ tỷ hát trong sân. Tuy nhiên đệ chỉ nhớ được câu này. Lý đại ca, huynh thấy đệ hát thế nào?



Lý Kỳ vỗ đầu cậu ta một cái, giả vờ cả giận:



- Tiểu tử ngươi hát nhỏ như vậy có tác dụng quái gì. Muốn hát thì phải hát lớn cho ta. Nhỏ nhẹ như đàn bà vậy.



Trần A Nam đứng thẳng sống lưng, gào lên:



- Trời còn vươn sắc xanh…



Mới câu đầu tiên, Lý Kỳ đã không chịu được rồi. Nếu để cho người khác nghe thấy, chỉ sợ thời gian Hồng Nô xuất đạo phải lùi lại một năm, vội kêu dừng lại:



- Thôi, coi như ta tính sai, ngươi hát như vừa nãy là được rồi.



Sắc mặt của Trần A Nam cứng đờ, khuôn mặt đỏ bừng.



Tiểu Ngọc nhịn không được, che miệng cười khúc khích.



- Lý sư phó.



Đúng lúc này, Ngô Phúc Vinh chợt từ bên ngoài đi vào.



Lý Kỳ cười ha hả



- Ngô đại thúc, chú vừa tới thành Bắc à?



Ngô Phúc Vinh kinh ngạc:



- Sao cậu biết?



Lý Kỳ trừng mắt nói:



- Lần trước chú chẳng nói ở thành bắc chú còn có…đó đó.



Ngô Phúc Vinh ngẩn ra, lập tức phản ứng, biết Lý Kỳ muốn nói tới hai tiểu thiếp của mình, liền ho khan một tiếng:



- Cậu đừng nói linh tinh, lão hủ là đi làm chính sự.



Lý Kỳ cười hắc hắc:



- Đó cũng là chính sự a.



Ngô Phúc Vinh lườm hắn một cái, biết không nói được hắn, đi tới gần, nhỏ giọng nói;



- Cậu còn nhớ, cậu bảo lão hủ giúp cậu tìm lưu ly tác phường không?



Hai mắt Lý Kỳ sáng ngời, vội hỏi:



- Có phải đã có manh mối?



Hiện tại quán bar sắp khai trương, nếu như có thêm ly thủy tinh, thì thật như hổ thêm cánh.



Ngô Phúc Vinh gật đầu:



- Ừ, đêm qua lão hủ nghe nói Lão Lưu ở thành bắc vội vã muốn bán lưu ly tác phường. Cho nên sáng nay đi tới hỏi thăm một phen, quả nhiên là thực, hơn nữa giá tiền rất rẻ. Chỉ cần tám trăm xâu, cậu thấy thế nào.



Rẻ như vậy?



Lý Kỳ nhướn mày, hỏi:



- Không có vấn đề gì chứ?