Bắc Tống Phong Lưu

Chương 343 : Súp dê

Ngày đăng: 07:26 30/04/20


- Tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?



Khi Lý Sư Sư nhìn thấy Lý Thanh Chiếu và Lý Kỳ xuất hiện trong nhà nàng, kích động đi tới, kéo tay Lý Thanh Chiếu, hưng phấn nói.



Phong Nghi Nô cũng đi lên, thi lễ một cái:



- Nghi Nô bái kiến Lý tỷ tỷ.



Hai mắt Lý Thanh Chiếu cũng hiện lên tia kích động, hướng Phong Nghi Nô gật đầu, sau đó hướng Lý Sư Sư, khẽ cười:



- Ta nghe Lý sư phó nói rằng muội không được khỏe lắm, liền tới thăm muội. Đúng rồi, giờ muội thấy thế nào?



Lý Kỳ đứng một bên âm thầm cười trộm. Không ngờ Thanh Chiếu tỷ tỷ còn là một cao thủ nói dối. Vừa nãy nếu không phải ta phải tốn hết nước bọt, liệu ngươi có tới không.



- Đây là bệnh cũ, đâu có thể nói khỏi là khỏi được.



Lý Sư Sư bất đắc dĩ cười, xem ra nàng cũng nhìn ra được, kéo tay Lý Thanh Chiếu ngồi xuống, hỏi:



- Tỷ tỷ, muội nghe Phong muội muội nói, tỷ tới kinh thành đã được một thời gian, vì sao hôm nay mới tới chỗ muội?



Lý Kỳ Tiểu Cửu cười xin lỗi:



- Mấy ngày nay tỷ một mực tìm kiếm một bức tranh, cho nên không thể đăng môn bái phỏng. Mong muội muội thứ lỗi.



Thực ra hai người bọn họ đã quen nhau khá lâu. Lúc trước Lý Thanh Chiếu từng viết nhạc cho Lý Sư Sư, cho nên quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm. Chỉ là về sau Lý Thanh Chiếu tới Thanh Châu xa xôi, hai người không còn liên lạc. Hơn nữa hiện tại Lý Sư Sư đã là nữ nhân của Hoàng thượng, quan hệ giữa hai người càng thêm phai nhạt. Chủ yếu là Lý Thanh Chiếu không muốn dính líu vào những chuyện thị phi.



Về điểm này, Lý Sư Sư cũng minh bạch. Từ khi nàng trở thành nữ nhân của Hoàng thượng, có rất nhiều người bạn thân cũng bảo trì cự ly với nàng. Nhưng nàng không hề trách bọn họ.



- Vậy tỷ tỷ đã tìm được chưa? Có cần muội giúp một tay không?



Lý Sư Sư quan tâm hỏi. Đối với Lý Thanh Chiếu, nàng tương đối quen thuộc. Biết Lý Thanh Chiếu yêu thơ họa như như thế nào.



Lý Thanh Chiếu vô ý thức nhìn Lý Kỳ, cười đáp:



- Nhờ phúc của muội muội, hai ngày trước ta đã tìm thấy.



Lý Kỳ thấy các nàng líu ríu nói chuyện, vứt mình sang một bên, buồn bực nói:



- Sư Sư cô nương, Thanh Chiếu tỷ tỷ, hai người vẫn là vừa ăn vừa nói a. Để lâu súp lại nguội mất.



Lý Sư Sư sững sờ hỏi:



- Thanh Chiếu tỷ tỷ? Lẽ nào hai người là chị em ruột?



Hỏi hay lắm, Lý Kỳ vội vàng gật đầu, cười hắc hắc:



- Có thể nói như vậy.


Một lát sau, Lý Sư Sư bỗng đứng dậy, hành lễ nói:



- Lý sư phó đại tài, Sư Sư khâm phục không thôi.



Lý Kỳ vội đáp lễ:



- Không dám, không dám. Thực ra bài thơ này của ta có tính là gì. Câu thơ kia của Thanh Chiếu tỷ tỷ, ‘ Tình kia muốn dứt cũng đa mang. Vừa chớm mày ngài, đã lọt gan vàng’, mới là kinh thế chi tác.



Lý Sư Sư và Phong Nghi Nô lại cả kinh, không ngừng đọc đi đọc lại câu này, đều khiếp sợ nhìn Lý Thanh Chiếu. Trình độ thơ văn của bọn họ có thể nói là nổi bật trong giới nữ nhân, năng lực giám định và thưởng thức thơ tự nhiên không kém.



Khóe miệng Phong Nghi Nô giương lên, có chút bất mãn nhìn Lý Thanh Chiếu, nói:



- Tỷ tỷ, tỷ cũng thật là, thơ hay như vậy, vì sao không nói cho bọn muội thưởng thức. Lại để cho tên xấu xa kia biết trước.



Lý Thanh Chiếu giống như căn bản không nghe Phong Nghi Nô nói, sợ hãi nhìn Lý Kỳ:



- Bài thơ này cậu nghe được ở đâu vậy?



Bài thơ đó nàng làm lúc nàng và trượng phu Triệu Minh Thành chia tay ở Thanh Châu, trong lúc nàng trằn trọc, cơ hồ chưa có ai biết. Vậy mà Lý Kỳ lại biết, làm cho nàng rất khó hiểu.



Má ơi, cùng một sai lầm, sao lão tử lại phạm vào hai lần nhỉ.



Lý Kỳ nhất thời đổ mồ hôi lạnh, lập lờ nói:



- Ách, là tiểu đệ nghe người khác nói.



Lý Thanh Chiếu nhíu mày. Nàng bỗng cảm thấy, ở trước mặt Lý Kỳ, nàng giống như lõa lổ vậy, không che giấu được gì, không khỏi có chút buồn bực. Nhưng nàng lại không phản bác được lý do của Lý Kỳ. Bài thơ này Triệu Minh Thành cũng biết. Cho nên nói có người khác biết, thì không phải không thể. Nhưng vấn đề ở chỗ Lý Kỳ nắm rõ những bài thơ nàng sáng tác như lòng bàn tay, há miệng là đọc ra được, giống như bản thân hắn sáng tác vậy, thật đúng là kỳ quái.



Lý Sư Sư không chú ý tới vẻ mặt buồn bực của Lý Thanh Chiếu, cười nói:



- Lý sư phó cũng chớ coi nhẹ mình. Tỷ tỷ chính là đệ nhất tài nữ của Đông Kinh, thơ từ do tỷ ấy làm tự nhiên không cần nhiều lời. Nhưng Lý sư phó tuổi còn trẻ, lại có thể miêu tả sự tương tư của một nữ tử tới mức tận cùng như vậy, chỉ sợ khó có ai bằng được.



Lý Thanh Chiếu nao nao, khiêm nhường nói:



- Muội muội nói không sai. Thơ của Lý sư phó có một phong cách quý phái, Thanh Chiếu không bì kịp.



- Ôi, Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ đừng khen tiểu đệ như vậy. Tiểu đệ sao có thể so sánh với tỷ được. Ngâm thi tác đối, tiểu đệ chỉ biết chút da lông mà thôi. Mà cũng đừng nói tới vấn đề này nữa, mọi người mau ăn đi, súp sắp nguội mất rồi.



Lý Kỳ vội đánh trống lảng.



Lý Sư Sư thấy Lý Kỳ cũng không phải là cố ý khiêm nhường, trong lòng càng thêm khâm phục. Thù không biết, trong bụng Lý Kỳ thật đúng là không còn hàng. Vừa mới cúi đầu chuẩn bị ăn canh, dư quang bỗng nhìn thấy tay phải của Lý Kỳ còn mang theo một cái hộp gỗ nhỏ, liền hiếu kỳ hỏi:



- Lý sư phó, trong cái hộp đó là cái gì vậy?



Lý Kỳ vô ý thức đáp:



- Mạt trượt.