Bắc Tống Phong Lưu

Chương 344 : Tự lấy đá đập chân mình

Ngày đăng: 07:26 30/04/20


Mạt trượt, quốc túy của Trung Quốc.



Điều này không thể nghi ngờ.



Lý Kỳ nhớ rõ, lúc trước tới rất nhiều thành thị công tác, tuy mỗi thành thị có một nền văn hóa riêng của họ, nhưng có một điểm duy nhất giống nhau, chính là mặc kệ đi tới nơi nào, đều có thể nghe thấy tiếng ra bài, bỏ bài, nghe còn thân thiết hơn cả quốc ca.



Mấy trăm năm truyền thừa, rất nhiều trò chơi bị mai một rồi quên lãng. Chỉ có duy nhất mạt trượt là cường thịnh không suy. Hơn nữa phát triển thành một trò chơi mà già trẻ đều thích. Thậm chí có người nói, người già chơi mạt trượt có thể phòng ngừa chứng suy giảm trí nhớ.



Qua đó có thể thấy, mạt trượt có địa vị cao thượng cỡ nào trong lòng người Trung Quốc.



Mạt trượt có thể tồn tại mất trăm năm mà không mất đi, tự nhiên có đạo lý của nó. Cho nên Lý Kỳ cho rằng mang mạt trượt tới Bắc Tống, y nguyên vẫn được hoan nghênh. Mà Lý Sư Sư chắc chắn cũng không kháng cự được trò này.



Lúc trước Lý Kỳ phát minh ra cầu lông, mấy nàng đều biết, nên cũng đã quen với việc hắn mang tới những kinh hỉ. Đều không thể chờ đợi được muốn thấy mạt trượt nó ra làm sao. Ba người rất có ăn ít chén sạch bát súp dê, sau đó vây quanh chiếc bàn vuông, chuẩn bị xem Lý Kỳ biểu diễn.



Đầu tiên Lý Kỳ bày biện 108 quân bài bằng gỗ lên bàn. Bởi vì để dạy cho mọi người cách chơi cơ bản, cho nên Lý Kỳ đã bỏ qua mấy quân bài Hồng Trung và Phát Bạch.



- Đây là Vạn, đây là Văn…



Lý Kỳ giải thích kỹ càng từng quân bài, sau đó bắt đầu giới thiệu vào thuật ngữ chơi mạt trượt, chẳng hạn như tài phao, thiên ù.



Ba nàng đều là người thông minh, vừa nghe một lần đã nhớ. Vẻ hứng thú trên khuôn mặt càng ngày càng đậm.



Điều này đã giúp Lý Kỳ tiết kiệm không ít khí lực.



Tiếp theo hắn chính thức dạy cách chơi và một ít quy tắc của trò mạt trượt. Bắt đầu những quy tắc cơ bản như xúc sắc, tẩy bài, mã bài.



Đợi Lý Kỳ giảng giải xong, Lý Sư Sư đã không thể chời đợi được nữa, hưng phấn nói:



- Chúng ta đánh thử vài ván xem thế nào?



Đề nghị này rất nhanh được Lý Thanh Chiếu và Phong Nghi Nô đồng ý.



Ba nữ một nam chơi mạt trượt, hơn nữa còn là ba vị đại mỹ nữ, Lý Kỳ tự nhiên không cự tuyết, lập tức chỉ vào chỗ ngồi bên phải, nói:



- Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ…



Hắn còn chưa nói hết, một đại mỹ nữ đã ngồi xuống đó, ném cho hắn một nụ cười chết người không đền mạng.



Mỹ nữ này chính là Phong Nghi Nô.



Trong lòng Lý Kỳ thầm hận. Hắn muốn Lý Thanh Chiếu ngồi bên cạnh mình, là để nhường bài cho nàng. Chưa từng nghĩ tới Phong Nghi Nô lại dành chỗ trước, cắn răng cười lạnh:



- Phong Hành Thủ, có vài chỗ không thể ngồi linh tinh. Ta sợ cô sẽ rất nhanh mất đi hứng thú với trò mạt trượt.



Phong Nghi Nô nhếch miệng nói:



- Thì sao? Lẽ nào trò này quy định cả chỗ ngồi?



Lý Kỳ híp mắt, cười nói:



- Thế thì không có, ta chỉ muốn nhắc nhở cô mà thôi.



Phong Nghi Nô lập tức trầm mặt xuống, thản nhiên đáp:



- Nếu không có, thì ngươi bớt nói nhảm đi. Ta ngồi đâu là chuyện của ta, không cần ngươi nhắc nhở.



Ả này điên rồi, lão tử sẽ cho ngươi biết tay.




Chỉ thấy bài của nàng cơ hồ tất cả đều là Tác Tử, chỉ có vài con Tam, Tứ Đồng.



Lý Kỳ nhìn không hiểu, hỏi:



- Vì sao cô không để thuần một màu?



Phong Nghi Nô sững sờ:



- Thuần một màu chỉ có thể có một bài. Như vậy ta có thể có hai bài, vì sao phải làm thuần một màu.



Tân thủ, tuyệt đối là tân thủ.



Lý Kỳ sắp khóc chết, cắn răng đưa tiền. Thầm nghĩ, cô nàng này ra chiêu không có quy luật gì cả, đúng là vô sỉ mà.



Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi.



- Oa! Tự Mạc.



….



- Hì hì, ta lại thắng.



- Giang.



- Thuần một màu.



- Ủa? Sao bài ta toàn nhất, nhị, đây là bài gì?



Lý Kỳ vừa nghe, suýt nữa hôn mê bất tỉnh, đập bàn nói:



- Thua.



- Vậy thì ta thắng. Ngươi còn tiền không?



Thời gian chơi mạt trượt bao giờ cũng trôi qua nhanh. Trong lúc bất tri bất giác, mặt trời đã lặn về phía tây, nhưng Lý Kỳ chơi từ trưa tới giờ, chỉ thắng được một lần, coi như là thua lớn. Lý Thanh Chiếu và Lý Sư Sư hơi tốt chút. Người thắng lớn nhất không thể nghi ngờ là Phong Nghi Nô.



Lý Kỳ cắn rằng, mỉm cười đông cứng nói:



- Phong Hành Thủ, cô sờ bài từ buổi trưa tới giờ, không thấy mệt à? Để cho ta sờ bài chút a.



Phong Nghi Nô đắc ý nói:



- Ngươi cũng thể tự sờ bài mà, tuy nhiên, ta thấy ngươi không có năng lực đó.



- Ta đương nhiên không lợi hại như cô. Ài, hiện tại cảm giác sờ bài như thế nào ta cũng đã quên. Sờ bài có thoải mái hay không?



- Đương nhiên là thoải mái.



- Thoải mái là tốt rồi, tuy nhiên cô đừng sờ nhiều, hại thân.



- Cái gì mà hại thân? A, bài của ta thật đẹp, mọi người nhìn xem, tất cả đều là chữ Vạn, hơn nữa còn là thuần màu.



Phanh.



Lý Kỳ trực tiếp nằm xuống mặt bàn, trong lòng bi phẫn hò hét:”Thương thiên ở đâu a.”