Bắc Tống Phong Lưu

Chương 348 : Danh chấn kinh thành (p1)

Ngày đăng: 07:26 30/04/20


Chuẩn bị xong cho Quý Hồng Nô, Lý Kỳ liền ngựa không dừng vó đi tới Túy Tiên Cư. Mặc dù có Tiểu Ngọc ở đó, nhưng hắn vẫn không thể yên tâm.



Đi vào Túy Tiên Cư, đám công tử ca ở bên trong đã khiến hắn âm thầm tắc lưỡi. Ít nhiều phải có vài thư sinh cho nó rạng rỡ chút chứ.



- Thẵng nhãi kia rốt cuộc đã tới, mau, mau bắt lấy hắn, đừng để cho hắn chạy thoát.



Cao nha nội mắt sắc, đã phát hiện ra Lý Kỳ đứng ở cửa ra vào, lập tức chỉ ngón tay, hô lên.



Đổ mồ hôi! Lại tới chiêu này.



Lý Kỳ nhớ lần trước kể chuyện, Cao nha nội cũng từng đùa giỡn qua kiểu này, vội vàng giơ hai tay lên, la lớn:



- Chậm đã, ta sẽ không chạy, ta tới chỉ là nấu nướng cho mọi người ăn. Chư vị có thể cho con đường sống không? Tại hạ cảm ơn mọi người trước.



Sau đó chủ động đi vào.



Đám công tử ca như lang như hổ kia lập tức thu móng vuốt lại, mục quanh đều tập trung lên người Lý Kỳ.



- Lý Kỳ Hồng nương tử đã tới chưa?



Lý Kỳ vừa bước vào, Cao nha nội đã dẫn theo một đám công tử ca đón chào.



Lý Kỳ mỉm cười:



- Vẫn chưa tới giờ mà.



- Hừ, là con heo nào lấy cái giờ này, khiến cho bọn ta phải đợi sốt ruột.



Cao nha nội vỗ đùi, rất không vui nói.



Mịa, ngươi có chút tố chất được không.



Lý Kỳ tức giận nói:



- Giờ này chính là do Hồng nương tử định.



Sắc mặt Cao nha nội xiết chặt, cười hắc hắc:



- Thực ra ta cảm thấy giờ đó cũng được. buổi tối nghe hát mới thú vị. Tiểu Cửu, ngươi nói có đúng không?



Hồng Thiên Cửu nhếch miệng nói:



- Đệ thì sao cũng được, miễn là được nghe Hồng nương tử hát.



Nhìn xem, nhìn gương Tiểu Cửu người ta mà học.



Lý Kỳ lập tức quăng ánh mắt tán dương về phía Tiểu Cửu.



- Ái chà, thật là náo nhiệt.



Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên một thanh âm rất không hài hòa.



Đám công tử đều quay đầu nhìn, sắc mặt trở nên thay đổi.
- Đa tạ, đa tạ. Cũng rất lâu rồi tại hạ không được gặp một vị khách hào sảng như nha nội.



Nói xong, hắn lại hướng Tiểu Ngọc, phân phó:



- Tiểu Ngọc, muội lập tức đăng ký một, hai, ba…chín thẻ hội viên cho chư vị công tử.



Vương Tuyên Ân ngẩn ra, thằng nhãi này đúng thật là ngoan độc. Vừa nãy rõ ràng nói rằng chỉ đăng ký một thẻ, giờ lại đăng ký theo đầu người.



- Ta cũng không phải là công tử.



Một tay thủ hạ đứng ở cuối cùng rất thức thời giơ tay lên, chột dạ nói.



- Hạ nhân không phải là người sao. Ta thấy vị huynh đệ này có cốt cách tinh kỳ, đích thị là chân chó của nha nội…à không, phụ tá đắc lực. Có thể đi theo Vương nha nội, chính là vinh hạnh dường nào a. Một tấm thẻ hội viên mà không có, chẳng phải ném mặt mũi của nha nội sao. Hội viên Hoàng Kim coi như xong, nhưng hội viên cao cấp vẫn có thể nhận được.



Lý Kỳ vung tay lên nói.



Tay thủ hạ còn định nói thêm, Vương Tuyên Ân trừng mắt, y lập tức ngậm miệng lại. Vương Tuyên Ân mỉm cười:



- Lý sư phó nói không sai, một tấm thẻ hội viên có là gì. Món tiền nhỏ đó, bản nha nội vẫn trả được.



Ha ha, lão tử thích nhất là hạng người bị đánh sưng mặt nhưng vẫn bướng như ngươi.



Lý Kỳ vội hướng Tiểu Ngọc phất tay, ý bảo nàng lập tức đăng khí thẻ hội viên cho Vương Tuyên Ân.



Sắc mặt của đám công tử ca đi theo Vương Tuyên Ân rất quái dị, một tên gia hỏa hơi mập trong đó, hướng Vương Tuyên Ân nói:



- Nha nội, ta đã có thẻ hội viên cao cấp rồi, cho nên không cần.



Vương Tuyên Ân nhướn mày, không vui nói:



- Ngay cả hạ nhân của ta cũng có thẻ hội viên cao cấp, cho nên ngươi đổi thẻ đi.



Công tử kia thấy vẻ mặt của Vương nha nội bất thiện, không dám nhiều lời, chỉ phải thành thành thật thật đi làm.



Phàn Thiếu Bạch nhìn một màn này, trong lòng sùng bái Lý Kỳ như nước Trường Giang thao thao bất tuyệt. Nghĩ bụng, xem ra chỉ những người có da mặt dày mới giỏi buôn bán.



Rõ ràng, Lý Kỳ đã miễn phí dạy cho Phàn Thiếu Bạch một bài học.



Đợi mấy người Vương Tuyên Ân đi làm thẻ hội viên, Cao nha nội lập tức kéo Lý Kỳ sang một bên, hoang mang nói:



- Lý Kỳ, ngươi với tên khốn kiếp kia trở nên giao hảo từ khi nào vậy?



Giao hảo? Thôi, nể ngươi ít học, ta không so đo với ngươi.



Lý Kỳ khẽ cười đáp:



- Nha nội, ngài thấy có khi nào tại hạ từ chối khách hàng tới ăn uống chưa. Hôm nay thận phận của y là khách hàng của Túy Tiên Cư, tại hạ tự nhiên dùng lễ đối đãi. Ngài nói có đúng không?



Cao nha nội cái hiểu cái không gật đầu:



- Ngươi nói cũng có lý.