Bắc Tống Phong Lưu

Chương 349 : Danh chấn kinh thành (p2)

Ngày đăng: 07:26 30/04/20


Đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng cười cởi mở:



- Ha ha, chỉ mong ta chưa tới muộn.



Lời còn chưa dứt, hai vị công tử đẹp trai lồng lộng sóng vai đi vào.



Chính là Triệu Giai và nữ giả nam trang Triệu Tinh Yến. Hai người bọn họ vừa xuất hiện, đã khiến đám công tử ca thất sắc không ít. Thực sự anh tuấn cực kỳ, khiến những nữ tiểu nhị kia hai mắt tỏa sáng.



Một người luôn tự kỷ về dung mạo đẹp trai như Lý Kỳ, khi đối mặt với hai người này, cũng chỉ có thể thở dài.



Tuy nhiên Triệu Giai tới, đã khiến áp lực trên vai hắn giảm đi nhiều. Ít nhất không sợ hôm nay Vương Tuyên Ân sẽ gây khó dễ.



- Hai vị Triệu công tử, từ khi chia tay tới giờ không có vấn đề gì chứ?



Lý Kỳ vội vàng đi lên, chắp tay cười nói.



Trong số những công tử ca ở đây, cũng có vài người quen biết Triệu Giai, vội vàng đi lên hành lễ:



- Vận…ca ca.



Triệu Giai gật đầu, dư quang thoáng nhìn:



- Tuyên Ân, ngươi chuẩn bị đi đâu vậy?



Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy chân trước Vương Tuyên Ân đã bước ra ngoài cửa lớn.



Không thể không nói, Triệu Giai có vài phần khí thế của một Vương Giả, chỉ một câu đơn giản đã khiến cho Vương Tuyên Ân không dám bước thêm bước nữa.



Vương Tuyên Ân đầu đầy mồ hôi, xoay người lại, cố nặn vẻ tươi cười nói:



- Ca ca, không thể tưởng được ca ca cũng tới đây.



Triệu Giai nhướn mày hỏi:



- Sao ngươi lại ở chỗ này?



- Tiểu đệ tới…tới là nghe Hồng nương tử hát.



- Vương tương có biết không?



Vương Tuyên Ân sắc mặt xiết chặt, mỉm cười lấy lòng, vươn tay nói:
- Hồng nương tử, tại hạ hâm mộ nương tử đã lâu, hôm nay được nhìn thấy diễm dung, đã thỏa lòng tâm nguyện. Có thể cho phép tại hạ làm một bài thơ về nương tử….



- Con mẹ ngươi còn làm cái rắm thơ. Đến phiên ta, được biết Hồng nương tử là người nhân từ, thích làm vui người khác, coi chữ hiếu làm đầu. Nhắc tới cũng xảo, sắp tới là đại thọ năm mươi của mẫu thân tại hạ. Lão nhân gia rất thích nghe Hồng nương tử hát. Mời Hồng nương tử thông cảm một mảnh hiếu tâm của tại ha, tới phủ hát cho mẫu thân tại hạ một bài, tại hạ vô cùng cảm kích.



- Đại thọ của mẹ ngươi đã qua từ lâu rồi, ngươi tự đi mà hát, biến, biến.



Cao nha nội kéo cái tên kia ra đằng sau, cười ha hả, hướng Hồng nương tử nói:



- Hồng nương tử, ta chính là con trai của Cao thái úy, Cao Nghiêu Khang. Nương tử chớ sợ, có bản nha nội ở đây, sẽ không có người nào dám làm thương tổn nương tử. Ách…xin hỏi Hồng nương tử đã gả cho ai chưa?



Lời này vừa ra, nhất thời có vô số ánh mắt khinh bỉ bắn về phía Cao nha nội. Thực sự quá vô sỉ mà.



Lý Kỳ thực sự bội phục Cao nha nội. Cười thầm, đây đúng là một đám sói đội lốt cừu.



- Ca ca, để cho đệ nói vài lời với Hồng nương tử. Hồng nương tử, ta tên là Hồng Thiên Cửu, cô cũng có thể gọi ta là Tiểu Cửu. Ta là huynh đệ kết bái của Lý đại ca, hôm nay cố ý tới đây nghe cô hát.







Đám công tử ca này vì để được nụ cười của hồng nhan, đều không ngừng quấy rầy Quý Hồng Nô. Nếu không có Lỗ Mỹ Mỹ và Mã Kiều bên cạnh, thì đoán chừng ngay cả cửa Quý Hồng Nô cũng không vào được. Tràng diện rất là hỗn loạn.



Một đường đi tới, đối mặt với sự quấy rầy của đám công tử ca, Quý Hồng Nô rất bình thản, không thèm liếc nhìn một ai, càng không phát ra một tiếng. Tuy nhiên, dù sao đã lâu rồi nàng không ra khỏi cửa, lại gặp phải đám công tử ca như lang như hổ này, trong lòng vẫn rất khẩn trương. Tuy nhiên, khi nàng nhìn thấy Lý Kỳ đứng ở trước cửa lớn, trong lòng bỗng bình tĩnh lại. Nàng biết, chỉ cần có người nam nhân kia ở đây, mình sẽ không chịu một điểm thương tổn. Khóe miệng vô ý thức nở nụ cười yếu ớt.



Chỉ là một nụ cười này, đã khiến cho đám công tử ca tâm hoa nộ phóng, kích động khó kiềm chế nổi.



Đợi Quý Hồng Nô đi tới trước cửa, Lý Kỳ chắp tay nói:



- Hồng nương tử có thể tới tiểu điếm, Lý Kỳ cảm thấy rất vinh hạnh.



Quý Hồng Nô cả kinh, đang muốn hướng Lý Kỳ đáp lễ.



Hành động này làm cho Lý Kỳ âm thầm đổ mồ hôi lạnh, vội vươn tay nói:



- Mời Hồng nương tử vào trong.



Lúc này Quý Hồng Nô mới phản ứng tới, nhưng vẫn không nhịn được nói nhỏ một tiếng cảm ơn. Sau đó đi vào bên trong.



Quý Hồng Nô đi vào bên trong, không dừng ở đại sảnh, mà trực tiếp đi lên lầu ba. Lỗ Mỹ Mỹ cũng không đi theo, mà đứng chắn ở bậc thang lầu hai. Thân hình mét tám của nàng đứng đó, hơn nữa vẻ mặt rất nghiêm tục, đã khiến đám công tử ca kia phải chùn bước.



Những công tử ca này thấy không có hy vọng lên lầu, đành phải ngồi xuống, chờ đợi Hồng nương tử cất tiếng hát.