Bắc Tống Phong Lưu

Chương 351 : Sính lễ

Ngày đăng: 07:26 30/04/20


Có câu rằng ‘Người sợ nổi danh, heo sợ mập’, đây tuyệt đối là một lời nói chí lý.



Buổi biểu diễn của Quý Hồng Nô đã truyền khắp kinh thành. Khắp nơi đều đàm luận thịnh yến cuồng hoan tối hôm qua. Danh tiếng của Hồng nương tử cũng được lan truyền rất nhanh.



Nhưng phiền toái cũng nối đuôi nhau mà tới.



Hôm sau.



Rốt cuộc giải quyết xong một tâm nguyện, Lý Kỳ thoải mái ngủ một giấc.



Còn chưa rời giường, chợt vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó là thanh âm của Trần đại nương:



- Lý sư phó, phu nhân bảo cậu tới hậu đường một chuyến.



- Có chuyện gì à?



- Lão nô không biết.



- Vậy làm phiền thím nói với phu nhân, cháu sẽ lâp tức tới.



Tuy nói như vậy, nhưng Lý Kỳ không có chút nóng này nào cả. Hắn hiểu rất rõ tính tình của phu nhân. Một chút việc vặt, đã lo lắng như sắp bị gia trưởng hỏi tội vậy.



Đi vào hậu đường, Lý Kỳ thấy trong phòng chất đống quà mừng, sắc mặt ca rkinh, lại thấy Tần phu nhân buồn bực ngồi ở đó, liền kinh ngạc hỏi:



- Phu nhân, hôm nay là ngày đại thọ của phu nhân à?



Tần phu nhân lườm hắn một cái, nói:



- Đây đều là sính lễ.



Lý Kỳ quá sợ hãi, trong lòng cũng không biết là mừng hay là lo, chỉ vào Tần phu nhân, run giọng nói:



- Phu…phu nhân, lẽ nào phu nhân đã nghĩ thông suốt, chuẩn bị tái giá? Đây đúng là viếc tốt a.



Tần phu nhân sững sờ, lập tức nổi giận, vỗ mạnh bàn một cái, phẫn nộ quát:



- Làm càn, ngươi…ngươi…



Lần này tức giận thật không như bình thường, bộ ngực đầy đặn nẩy lên nẩy xuống, khiến Lý Kỳ âm thầm nuốt nước miếng.



Tía ơi, có cần bão nổi như vây không?



Lý Kỳ nhếch miệng, ủy khuất nói:



- Phu nhân, sao phu nhân lại nỏi giận với ta. Rõ ràng chính phu nhân vừa nói đây đều là sính lễ. Chẳng lẽ là gửi cho ta?



Tần phu nhân tức giận hừ một tiếng;



- Số sính lễ này là gửi cho Hồng Nô.



- Hồng Nô?



Lý Kỳ cả kinh thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi, không thể tưởng tượng nổi hỏi:



- Phu nhân, phu nhân không nghe lầm đấy chứ, những sinh lễ này đều là cho Hồng Nô?
- Phu nhân, làm phiền phu nhân chọn lựa vài người mà phu nhân cảm thấy được trong đống này. Sau đó lại mang tới cho Hồng Nô nhìn. Xem ý của nàng ấy thế nào. Thực ra việc này chúng ta chỉ có thể ở bên cạnh giúp đỡ. Còn cụ thể thì do nàng ấy tự quyết định.



Tần phu nhân gật đầu:



- Ừ, cứ làm như lời ngươi nói đi.



….



Sau cuộc nói chuyện buổi sáng, trong lòng Lý Kỳ vẫn không yên, đần độn qua một ngày, liền nghỉ sớm, quay về Tần phủ. Vừa tới cửa chính, đã thấy Lỗ Mỹ Mỹ vội vàng chạy tới, nói:



- Lý sư phó, không tốt rồi, Hồng nương tử đã mất tích.



- Mất…mất tích?



Một câu này của Lỗ Mỹ Mỹ như sấm sét giữa trời quang. Lý Kỳ ngây người tại chỗ, qua một hồi lâu mới hỏi:



- Lỗ nương tử, lời này của cô có ý gì. Đang yên ổn sao Hồng Nô lại mất tích?



Lỗ Mỹ Mỹ vội la lên:



- Vừa rồi nha hoàn hầu hạ Hồng nương tử nói với ta rằng, lúc nàng ấy mang nước hoa quả cho Hồng nương tử, thì không thấy Hồng nương tử trong phòng. Về sau ta đã tìm cả Tần phủ mấy lượt, cũng không thấy bóng dáng của nàng ấy đâu cả.



- Cái gì?



Lý Kỳ kinh hô một tiếng. Thầm nghĩ, với cá tính của Hồng Nô, chắc sẽ không tùy tiện chạy loạn. Chắc là đã xảy ra việc gì rồi, liền hỏi:



- Hôm nay Hồng Nô có từng đi đâu không? Hoặc là có gặp người nào không?



Lỗ nương tử lắc đầu:



- Không có, hôm nay nàng ấy một mực ở trong phòng, không đi đâu cả. Ngoại trừ vài nha hoàn hầu hạ ra, cũng không có người lạ mặt nào tới.



Vậy thì thật kỳ quái.



Lý Kỳ biết bản lĩnh của Lỗ Mỹ Mỹ. Nếu có người âm thầm đột nhập Tần phủ, thì nàng ta đã phát hiện ra rồi. Chợt thấy Trần đại nương vội vã đi tới, liền hỏi:



- Thím, thím có biết Hồng Nô đi đâu không?



Trần đại nương lắc đầu:



- Lý sư phó, lão nô cũng đang tìm. Cậu nói xem, trời tối thế này, một nữ tử như nàng lại chạy ra ngoài làm gì không biết, thật sự khiến người ta lo lắng.



Mẹ nó chứ.



Lý Kỳ nóng lòng như lủa đốt, nhưng hắn vẫn không thể biểu lộ ra ngoài, phân phó:



- Thím đừng có gấp. Thím dẫn mọi người tìm khắp Tần phủ xem. Lỗ nương tử, cô lập tức đi gọi sư huynh của cô dẫn theo vài người, tìm khắp nơi trong thành đi. À, các cô phải nhớ kỹ, việc này không thể trương dương. Hiện tại thanh danh của Hồng Nô đã lan xa, nếu việc này truyền ra ngoài, sẽ bất lợi cho nàng ấy.



Lỗ Mỹ Mỹ gật đầu:



- Vâng, ta biết nên làm thế nào.



- Tốt lắm, mọi người chia nhau ra đi tìm.