Bắc Tống Phong Lưu

Chương 352 : Nỗi lòng của Hồng Nô

Ngày đăng: 07:26 30/04/20


Biện Kinh nói lớn không lớn, nói nhỏ thật không nhỏ. Mà giờ đã là buổi tối, muốn tìm một người quả thực giống như biển rộng tìm kim. Hơn nữa lại không thể gọi lớn tiếng, phải âm thầm tìm kiếm, khó càng thêm khó.



Vì tìm Quý Hồng Nô, Tần phủ có thể nói là tổng động viên. Mà ngay cả Tần phu nhân cũng tự thân xuất mã.



Tính tình của Quý Hồng Nô đơn thuần như vậy, nếu gặp phải kẻ xấu gì, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.



Lý Kỳ càng nghĩ càng sốt ruột, mù quáng tìm một lúc, thầm nghĩ, tiếp tục như vậy không phải là biện pháp tốt. Tỉnh táo, Lý Kỳ, ngươi nhất định phải tỉnh táo lại. Cố gắng bình ổn lại tâm tình, thầm nghĩ, giờ đã trễ như vậy, Hồng Nô lại không có một người bằng hữu bên ngoài. Hơn nữa người thân duy nhất của nàng cũng đã qua đời. Đúng rồi, mẫu thân của nàng? Lẽ nào?



Hai mắt Lý Kỳ sáng ngời, lập tức đi tới Túy Tiên Cư gọi Trần A Nam. Lúc trước hắn từng sai Trần A Nam giúp đỡ Quý Hồng Nô lo liệu hậu sự cho mẫu thân của nàng. Cho nên Trần A Nam khẳng định biết mẫu thân của Quý Hồng Nô chôn ở nơi nào.



Trần A Nam nghe thấy Quý Hồng Nô mất tích, cũng rất là lo lắng. Mang theo Lý Kỳ tới phần mộ của mẫu thân Quý Hồng Nô.



Chính là, kết quả lại làm cho bọn họ rất thất vọng. Quý Hồng Nô căn bản là không có ở đó.



Điều này lại làm cho Lý Kỳ bối rối. Đã sắp canh ba rồi, trời càng tối đêm, càng bất lợi cho Quý Hồng Nô. Nhưng hiện tại hắn không nghĩ ra Quý Hồng Nô rốt cuộc đi đâu. Chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống, nói:



- A Nam, ngươi dọc theo Mã Hành Nhai tìm xem, ta sẽ dọc theo sông Biện Hà tìm.



Dọc theo Biện Hà, Lý Kỳ một đường đi tìm, cũng không quan tâm tới điều khác, la lớn:



- Hồng Nô, Quý Hồng Nô.



Nhưng dù có hô khàn giọng, hắn vẫn không thấy thân ảnh của Quý Hồng Nô. Điều này làm cho hắn sắp khóc, lẩm bẩm nói:



- Hồng Nô, rốt cuộc muội đang ở đâu?



Đang lúc Lý Kỳ cảm thấy bất lực, thì có một thanh niên lảo đảo đi tới.



Lý Kỳ liền vội vàng đi tới hỏi:



- Vị huynh đệ này, xin hỏi ngươi có từng gặp một nữ tử cao như vậy, có dung mạo rất xinh đẹp không?



Thanh niên kia hình như đã uống say, líu lo đáp:



- Tiểu ca, coi như cậu hỏi đúng người. Mau mau đi theo ta, nữ tử mà cậu muốn tìm, chỗ đó có nhiều lắm.



Nói xong, y liền chỉ tay về phía bờ sông bên kia.



Lý Kỳ nhìn theo hướng ngón tay của y, thấy y chỉ chính là Phượng Tê Lâu, hơi sững sờ, lập tức giận dữ mắng:



- Con mẹ ngươi.



Nhấc chân tung một cước.



Thanh niên kia không để ý, bị Lý Kỳ đá cho ngã lăn, đau đớn kêu lên:



- Ôi, sao ngươi lại động thủ đánh người?
Lý Kỳ nao nao, lắc đầu:



- A, không phải, ý của muội là, muội muốn cả đời ở lại Túy Tiên Cư giúp ta, không lấy chồng?



Quý Hồng Nô vội vàng gật đầu, đáp:



- Lý đại ca, huynh yên tâm, muội sẽ không khiến huynh phải lo lắng nữa đâu. Muội sẽ luôn nghe lời huynh nói.



Thấy vậy cô nàng này quả nhiên là có ý đồ với mình. Không thể tưởng được tuy đã xuyên việt, nhưng mị lực của lão tử chỉ có tăng chứ không giảm. Thu liễm, nhất định phải thu liễm, mình đã cứu nhiều nữ tử như vậy, làm sao mà chiếu cố hết được.



Lý Kỳ rất vô sỉ thầm nghĩ. Nhưng hắn cũng ở thế khó xử. Nếu đáp ứng Quý Hồng Nô, thì phải phụ trách với nàng. Nhưng hiện tại hắn đã có Bạch Thiển Dạ. Nếu như không đáp ứng, hắn lại lo lắng làm tổn thương tới trái tim Hồng Nô. Chỉ phải sử dụng kế hoãn binh, ôn nhu nói:



- Hồng Nô, việc này về sau chúng ta lại chậm rãi thương lượng. Hiện giờ phu nhân còn đang lo lắng cho muội, chúng ta vẫn nên quay về sớm thôi.



Mục quang của Quý Hồng Nô trong nháy mắt trở nên ảm đạm không có ánh sắt, nước mắt âm thầm rơi, thấp giọng nói:



- Thực xin lỗi Lý đại ca, là muội quá tùy hứng, muội sẽ nghe theo bố trí của huynh.



Lời này khiến cho Lý Kỳ lại đau lòng. Nhìn bộ dáng điềm đạm dáng yêu kia của nàng, trái tim không khỏi đập thình thịch. Lại nghĩ tới vừa nãy điên cuồng tìm nàng như vậy, trong lòng giật mình. Lẽ nào lão tử đã sớm có rắp tâm hại người? Nghĩ lại, nàng biết rõ lúc đầu ta thu lưu nàng, chỉ là muốn lợi dụng nàng kiếm thêm bạc cho mình. Nhưng nàng vẫn hy vọng có thể lưu lại bên cạnh mình. Thậm chí còn không cầu danh phận. Lý Kỳ ta hà đức hà năng, có thể khiến cho một nữ tử tốt như vậy phải vì mình phải trả giá? Nếu như ta phụ nàng, vậy ta có còn là nam nhân không?



Lý Kỳ bị Quý Hồng Nô làm cho cảm động tới rối tinh rối mù, không tự chủ được cúi đầu hôn nước mắt trên mặt Quý Hồng Nô, lại thay nàng lau khôn nước mắt, sau đó kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, nói:



- Chúng ta về nhà thôi.



Trong đầu Quý Hồng Nô trổng rỗng, nhưng sự ấm áp của từ tay của Lý Kỳ, đã nói cho nàng biết, đây không phải là mơ. Trong lòng vừa mừng vừa sợ, hai gò má đỏ bửng, cúi đầu ngây ngốc đi theo Lý Kỳ về tới Tần phủ.



- Hồng Nô, muội có lạnh không?



Ừ, kế tiếp là cởi quần áo giả trang lưu manh, à không phải, là thân sĩ mới đúng. Lý Kỳ không đợi Quý Hồng Nô trả lời, liền sảng khoái cởi áo khoác choàng lên người Quý Hồng Nô.



Chiếc áo khoác này đã khiến trong lòng Quý Hồng Nô ấm áp dễ chịu, nhỏ giọng nói:



- Cảm ơn đại ca.



- Hắt xì.



- Đại ca, Hồng Nô không lạnh, huynh mau mặc vào lại đi.



Thật là dọa người, nhưng đúng là rất lạnh.



- Không có việc gì. Hắt xì, ách. Ta thấy cái áo lớn như vậy, chắc là chứa được hai người.



Lý Kỳ rất vô sỉ chui vào trong áo, ôm thân hình thon thả của Quý Hồng Nô. Ngửi ngửi mùi u hương, cảm thụ sự ấm áp trên người nàng, thoải mái khó nói lên lời.



Trong gió đêm rét lạnh, hai người dựa sát vào nhau đi tới phía trước. Quả nhiên là chỉ nguyện làm uyên ương, không nguyện làm tiên.