Bắc Tống Phong Lưu

Chương 384 : Tỷ thí (p3)

Ngày đăng: 07:26 30/04/20


Lý Kỳ cũng khó xử. Với tính tình của Mã Kiều, y nói không đánh, trừ sư muội của y ra, rất khó có người có thể thuyết phục được. Tâm niệm vừa động, bỗng nhiên nói:



- Mã Kiều nói cũng có chút đạo lý. Nếu như y thắng, thì cũng không thuyết phục. Như vậy đi, hai người so tài bắn tên vậy.



Ngưu Cao nhướn mày:



- Điều này không ổn đâu. Bắn tên chính là sở trường của ta. Cho dù ta thắng cũng không có gì vui mừng.



Mã Kiều vừa nghe, khinh thường khẽ nói:



- Vậy phải thử qua mới biết được.



- Tốt, Mã huynh đệ đã không có ý kiến, thì ta liền phụng bồi vậy.



Ngưu Cao lập tức cười hắc hắc.



Lý Kỳ nhìn Mã Kiều, cái tên ngu ngốc này, vừa bị nói kích cái đã lộ nguyên hình, chỉ số thông minh thật là thấp a!



- Vây các ngươi tính toán so đấu như thế nào?



Về phương diện bắn tên, hắn còn khá lạ lẫm. Olympic có hạng mục bắn tên, nhưng hắn chưa từng xem, cho nên liền giao cho bọn họ quyết định.



Ngưu Cao hướng Mã Kiều, nói:



- Huynh đệ, so cái này ta đã chiếm phần hơn rồi, cho nên tùy ngươi quyết định.



Mã Kiều nói:



- Ta không sao cả, ngươi quyết định đi.



Trong lòng Ngưu Cao sốt ruột, cũng không muốn nói nhảm nhiều:



- Thế này vậy, chúng ta mỗi người bắn năm mũi tên, cách trăm bộ, ai bắn trúng hồng tầm nhiều hơn thì thắng. Nếu là hòa, thì chúng ta lại dùng một mũi tên phân định thắng bại. Ngươi thấy thế nào?



Mã Kiều gật gật đầu:



- Tùy tiện.



Lý Kỳ hướng Lương Hùng, nói:



- Lương chỉ huy, làm phiền ngươi.



Lương Hùng cười nói:



- Không phiền, không phiền, tỵ chức cũng muốn chứng kiến tài bắn cung của Mã huynh đệ.



Nói xong, y sai người chuẩn bị cung tiễn và bia cho Ngưu Cao và Mã Kiều.



Rất nhanh, Mã Kiều và Ngưu Cao đứng ở vị trí cách bia trăm bộ. Trước mặt hai người phân biệt đặt hai cái bia. Ngưu Cao giương cung lên, nói:



- Mã huynh đệ là khách, mời ngươi bắn trước.



- Cũng được.



Mã Kiều gật đầu cầm cung trong tay, suy nghĩ một lát, đột nhiên nói:



- Cung này quá nhẹ, có cung nào nặng hơn không?



Một giáo đầu nói:
Mã Kiều lời nói xoay chuyển:



- Vậy ngươi còn muốn so tài nữa không?



Ngưu Cao giương lông mày:



- Vì sao không? Ta còn chưa bắt đầu mà.



Mã Kiều gật đầu, duỗi duỗi cánh tay, nói:



- Dùng cây cung này phải cố sức, đổi cho ta một cây cung hai thạch.



Bởi vì khoảng cách một trăm bước cũng khá xa. Nếu dùng cung nhẹ thì lực yếu, dễ bị gió thổi mất phương hướng.



Người binh lính kia đã sớm choáng váng, nao nao, lên tiếng, liền vội vàng thay Mã Kiều đổi một cây cung hai thạch.



Mã Kiều than nhẹ một tiếng, cầm lấy tên gỗ, sưu sưu sưu sưu, liên tiếp bắn ra bốn mũi tên gỗ.



Phốc, phốc.



Không ngoài bất ngờ, bốn mũi tên đều trúng hồng tâm. Hơn nữa còn tạo thành một hình vuông, động tác cực kỳ trôi chảy, không một chút tỳ vết. Đây rõ ràng không phải là bắn tên. Mà là một bộ môn nghệ thuật a.



Nhất thời tiếng hô vang lên như sấm động. Đây là lần đầu tiên những binh lính kia nhìn thấy tài bắn cung như thần như vậy. Sự kính ngưỡng với Mã Kiều như nước sông Trường Giang cuồn cuộn không dứt.



Mã Kiều theo thói quen vân vê sợi dâu rài, hướng Ngưu Cao nói:



- Tới phiên ngươi. Chỉ cần ngươi dùng một tên bắn trúng hồng tâm, coi như ngươi thắng.



Hồng tâm đã không còn, làm sao bắn được?



Mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Ngưu Cao. Dù sao Ngưu Cao cũng là người bên mình, bọn họ tự nhiên không muốn Ngưu Cao thua. Nhưng với tình hình trước mắt mà nói, cuộc tỷ thí này, Ngưu Cao thua là điều không thể nghi ngờ. Trong lòng đều tiếc hận thay cho y.



Lương Hùng cũng gật đầu:



- Phó Soái, không thể tưởng được bên cạnh ngài lại có một người tài ba như vậy. Ngưu Cao thua định rồi.



Lý Kỳ liếc nhìn Ngưu Cao, thấy vẻ mặt của y vẫn tự tin, nói:



- Cũng không nhất định. Chỉ cần trong bao đựng tên còn có một mũi tên, vậy thì chưa thể kết luận ai thắng ai thua.



Ngưu Cao nhìn cái bia đã thủng hồng tâm của mình, cau mày, lại liếc nhìn bia của Mã Kiều, trầm tư một lát, đột nhiên nói:



- Ta cũng muốn dùng tên sắt.



Binh lính bên cạnh nghe thấy vậy, còn tưởng rằng Ngưu Cao cũng định bắn thủng cái bia kia, vội hỏi:



- Giáo đầu, ngài định dùng cung nặng bao nhiêu.



- Ta dùng cây cung này là được.



Ngưu Cao giơ cây cung ba thạch lên.



- Vâng.



Binh lính rất nhanh mang tên sắt tới. Tuy nhiên, y theo thói quen chỉ cầm tới một cây. Ai ngờ Ngưu Cao lại muốn năm cây. Người binh lính kia đành phải quay lại lấy thêm bốn cây.



Ngưu Cao vặn vẹo thân hình, thở một hơi dài, gài tên kéo cung, chuyển hướng sang bia của Mã Kiều. Nhưng y cũng không vội bắn, mà rất cẩn thận ngắm bắn.