Bắc Tống Phong Lưu

Chương 385 : Không hiểu ra sao (p1)

Ngày đăng: 07:26 30/04/20


Toàn trường trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người ngừng thở.



Mã Kiều cũng ngẩn ra, thầm nghĩ, y muốn làm gì vậy? Lẽ nào cứ bắn như vậy cũng có thể bắn trúng bia của mình?



Ngưu Cao ngắm một hồi lâu, năm ngón tay thả lỏng, sưu một tiếng, mũi tên lao nhanh như một bóng đen. Chỉ nghe phốc một tiếng, ngay sau đó lại vang lên hai tiếng keng keng trầm thấp.



Mọi người nhất thời hít một hơi khí lạnh. Chỉ thấy bia của Mã Kiều thiếu một mũi tên.



Thì ra mũi tên vừa nãy của Ngưu Cao là nhắm vào vào một mũi tên của Mã Kiều. Y định dùng tên sắt để phá vỡ tên gỗ của Mã Kiều. Đương nhiên, y đã làm được.



Chỉ riêng một mũi tên này thôi, đã cho thấy tài bắn cung của Ngưu Cao tuyệt đối không thua gì Mã Kiều. Thậm chí còn cao hơn một bậc.



Tiếng ủng hộ vang lên không ngừng, mọi người hưng phấn giơ lên trường thương, đều kêu Ngưu Cao cố gắng lên. Thanh âm chấn đắc cát bụi.



Mã Kiều không thể tưởng tượng nổi lắc đầu, hướng Ngưu Cao, khen:



- Hay, bắn hay lắm.



Ngưu Cao cũng không kiêu ngạo tự mãn, đầu đầy mồ hôi. Một tên này còn khó hơn bắn trúng hồng tâm nhiều lắm. Không những muốn bắn chuẩn, hơn nữa lực và góc độ đều phải khống chế thật chuẩn, không thể để bất kỳ sai lầm nào. Y hít sâu hai lần, lại lấy ra một mũi tên, lần nữa ngắm bắn bia của Mã Kiều. Chỉ thấy y ngắm một lúc mới buông dây cung ra.



Phốc một tiếng, bia của Mã Kiều lại mất đi một mũi tên.



Tài bắn cung này thật không thể chê.



Lý Kỳ và những người khác đều được thỏa con mắt.



Ba mũi tên đầu, Ngưu Cao bắn không lệch phát nào. Hiện tại bia của Mã Kiều chỉ có lại một mũi tên cuối cùng.



Khuôn mặt Ngưu Cao vẫn lộ vẻ chăm chú, không có một chút đắc ý. Lại lấy ra một mũi tên, cài tên giương cung.



Ánh mắt của toàn trường đều tập trung lên mũi tên này.



Trong nháy mắt, phốc một tiếng, hình như lực bắn hơi kém lần trước, mũi tên của Mã Kiều chỉ hơi lắc lư, trong lòng mọi người cũng lắc lư theo.



Nhưng may mắn cuối cùng vẫn đứng bên Ngưu Cao. Mũi tên này quơ quơ vài cái, cuối cùng vẫn rơi xuống.



Chỉ một thoáng, tiếng thán phục và tiếng hoan hô lập tức vang lên, nối liền không dứt, giống như sóng lớn vỗ bờ vậy.



Má ơi, tên này mà tới đời sau, tuyệt đối là quán quân Olympic.



Lý Kỳ cũng hưng phấn tới nắm chặt hai tay. Lần biểu diễn này thật quá đặc sắc.



Lúc này Ngưu Cao mới thở phào một hơi. Trong tiếng hò hét của mọi người, lấy ra mũi tên cuối cùng, hơi ngắm một cái, liền hướng về phía bia của mình. Phốc một tiếng, vừa vặn bắn trúng một điểm ở bên cạnh lỗ thủng thuộc hồng tâm.



Mũi tên cuối cùng này bắn ra, Ngưu Cao rốt cuộc chuyển bại thành thắng.



Lúc trước Ngưu Cao đã nói, ai bắn trúng hồng tâm nhiều hơn thì thắng. Dù bia của Ngưu Cao chỉ có một mũi tên trúng hồng tâm. Nhưng còn hơn bia bên kia của Mã Kiều, ngay cả một mũi tên đều không có.



Sự chuyển biến quả thực quá lớn.



Đến giờ này, Mã Kiều không phục không được, hướng Ngưu Cao nói:



- Ngưu huynh, tiễn kỹ của ngươi cao hơn ta một bậc, Mã Kiều nhận thua.



Dù y kiêu ngạo, nhưng cũng không phải là người cay cú.



Nhất thời tiếng ủng hộ lại vang lên một mảnh.



Ngưu Cao ha hả nói:



- Mã huynh quá khiêm nhường, ta cũng chỉ là may mắn mà thôi.
Lý Kỳ mỉm cười nói:



- Ngươi không sợ y, nhưng y lại càng không sợ ngươi. Y là cấp trên của ngươi, nếu muốn trị ngươi, ngươi sợ hay không sợ, kết quả đều giống nhau. Ngươi cho rằng nói những lời này sẽ có tác dụng sao? Ta là muốn giúp ngươi. Nếu ngươi có oan tình gì, có thể nói cho ta biết. Có khả năng ta giúp được ngươi.



Ngưu Cao quay đầu đi nói:



- Ý tốt của Phó Soái, tỵ chức tâm lĩnh. Nhưng tỵ chức thực sự không biết mình phạm vào sai lầm gì. Nếu nói là tới thao luyện muộn, vừa rồi Phó Soái cũng đánh rồi đấy thôi.



Thằng nhãi này phòng bị mình đây mà. Đúng là không biết tốt xấu. Thôi, thôi, ngươi là bố ta được chưa.



Lý Kỳ thở dài, biết rằng y sợ mình cùng Hồ Du là quan lại bao che cho nhau.



- Ừ, ngươi không nói là việc của ngươi. Ta đi cùng ngươi một chuyến vậy.



Ngưu Cao lập tức nói:



- Điều này thì tỵ chức không phản đối.



- Ngươi cũng thật quá thông minh đi.



Lý Kỳ tức giận nói.



Ngưu Cao cười ha hả:



- Tỵ chức chỉ là một người thành thật mà thôi.



- Ngươi thắng.



Lý Kỳ cười bất đắc dĩ, đến bên Lương Hùng, nói:



- Lương chỉ huy, ta cùng Ngưu giáo đầu tới Thị Vệ Mã trước. Đợi tí nữa ngươi phân phó cho các huynh đệ, bảo bọn họ buổi tối không cần về, đều ở lại doanh. Đến lúc đó ta còn có việc cần làm.



- Tỵ chức tuân mệnh.



Lý Kỳ tức giận nhìn Ngưu Cao:



- Đi thôi.



Cận vệ của Hồ Du thấy Lý Kỳ cũng muốn đi theo, sắc mặt hơi lộ vẻ khó xử. Nhưng bọn họ cũng không dám ngăn cản Lý Kỳ đi cùng.



Trong Thị Vệ Mã Tư hiện giờ, Hồ Du đang ngồi cùng Phạm Tín nói chuyện phiếm.



- Đại nhân, Ngưu Cao đã tới.



- Bảo y vào đây.



- Vâng.



Kít một tiếng, cửa mở, Ngưu Cao nện bước đi vào, hành lễ:



- Tỵ chức tham kiến Mã Soái, Ngu Hầu.



Hồ Du vừa thấy Ngưu Cao, nhất thời tức giận, chợt lại thấy Lý Kỳ cũng tới, khuôn mặt trầm xuống nói:



- Phó Soái, không phải sáng nay ngươi nói tới Long Vệ Quân kiểm tra. Sao giờ đã trở lại rồi?



Đầu tiên Lý Kỳ hướng Hồ Du chắp tay, cười đáp:



- Hạ quan vốn đang ở Long Vệ Quân bên kia. Đúng lúc nhìn thấy cận vệ của Mã Soái tới bắt người, trong lòng hiếu kỳ, liền tới đây xem rốt cuộc là thế nào?