Bắc Tống Phong Lưu

Chương 386 : Không hiểu ra sao (p2)

Ngày đăng: 07:26 30/04/20


Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Hồ Du nghĩ bụng, nói:



- Phó Soái, việc này không quan hệ gì tới ngươi. Ta thấy người cũng đã mệt mỏi rồi, không bằng lui xuống nghỉ ngơi đi.



- Không mệt, không mệt.



Lý Kỳ cười ha hả:



- Thuộc hạ muốn nhìn xem anh chàng trâu đất này đã làm chuyện giết người phóng hỏa gì, khiến cho Mã Soái tức giận như vậy. Chỉ là hiếu kỳ, hiếu kỳ mà thôi.



Hồ Du thấy Lý Kỳ cứng nhắc không muốn rời đi, cũng không tiện đuổi hắn ra ngoài. Thầm nghĩ, cho dù hắn biết, hắn có thể làm được gì? Tốt xấu mình vẫn là cấp trên của hắn, mặc kệ hắn đi thôi. Liền hướng Ngưu Cao, nói:



- Ngưu giáo đầu, lá gan của ngươi thật lớn, dám tư tàng dân nữ đàng hoàng. Người ta cáo trạng tới tận chỗ bản soái rồi đây. Rốt cuộc ngươi có để Mã Soái ta vào mắt hay không?



Tư tàng dân nữ đàng hoàng?



Lý Kỳ nhíu mày, thầm nghĩ, Ngưu Cao sao có thể làm những chuyện như vậy được. Nhất thời trong lòng hoang mang.



Ngưu Cao ôm quyền nói:



- Tỵ chức không biết Mã Soái đang nói tới chuyện gì?



- Ngươi không rõ, hay giả vờ không rõ?



Hồ Du hừ một tiếng:



- Ta khuyên ngươi vẫn nên nhanh giao người ra đây. Bằng không đừng trách bản soái không nói tình cảm.



Ngưu Cao chép miệng, rất ủy khuất nói:



- Mã Soái, ngài luôn mồm nói ta giao ra đây. Nhưng dù sao ngài cũng phải nói cho ta biết, muốn giao người nào a. Để ta phái người đi bắt.



Lý Kỳ gật đầu:



- Không sai, Mã Soái rốt cuộc muốn y giao người nào?



Hồ Du trừng mắt nhìn Lý Kỳ:



- Phó Soái, việc này ngươi đừng nhúng tay vào.



- Hiếu kỳ hỏi một chút mà thôi, Mã Soái vạn lần đừng tức giận, thuộc hạ không hỏi là được.



Lý Kỳ nhún vai, cười ha hả.
Lý Kỳ nghiêm mặt nói:



- Không dám, ta chỉ bảo nên suy nghĩ tới thanh danh của Thị Vệ Mã chúng ta.



- Ngươi…



Hồ Du bị Lý Kỳ nói không lên lời.



Phạm Tín thấy thế, vội vàng đứng lên nói:



- Hai vị bớt giận, chúng ta đều là người một nhà, đâu cần vì chút việc đó mà tức giận nhau.



Nói xong, y lại hướng Lý Kỳ:



- Phó Soái, việc này ta có nghe qua. Mã Soái nói không sai, việc này nhất định có quan hệ với Ngưu giáo đầu. Nếu Thị Vệ Mã chúng ta náo tới phủ Khai Phong, khó tránh khỏi sẽ bị người khác chế giễu.



Hai đấu một? Mình lấy đâu phần thắng bây giờ.



Lý Kỳ tâm niệm vừa động:



- Mã Soái, không biết như vậy được không. Ngọn nguồn của chuyện này là từ nhà lão Trương. Như vậy đi, Ngưu Cao tạm thời giao cho thuộc hạ. Thuộc hạ cam đoan, trong vòng ba ngày sẽ tìm thấy cả nhà người kia.



Hồ Du nhướn mày:



- Nếu tới lúc đó không giao được người?



Lý Kỳ nói:



- Vậy từ nay về sau thuộc hạ sẽ không hỏi tới việc này nữa. Hơn nữa còn ở trước mặt toàn bộ tướng sĩ, hướng Mã Soái rót trà nhận lầm.



Hắn cũng không phải là võ tướng, động một tí lại nhấc đầu tới gặp. Hơn nữa, đối với việc này, hắn không rõ ràng lắm, cho nên không dám chắc chắn.



Hồ Du nhếch miệng nói:



- Được, vậy việc này giao cho ngươi. Tuy nhiên, nếu ba ngày sau mà không giao ra được người, còn để Ngưu Cao chạy, vậy thì đừng trách bản soái không nể tình cũ.



Ta với ngươi có giao tình gì chứ?



Lý Kỳ chắp tay nói:



- Nếu thật như vậy, Lý Kỳ nguyện ý tiếp nhận quân pháp xử trí.