Bắc Tống Phong Lưu

Chương 390 : Không xảo không thành sách

Ngày đăng: 07:26 30/04/20


- Quay trái, quay trái cơ mà, tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, đừng để ta nói mãi chứ. Dm, ngay cả trái phải còn không phân biệt được thì làm được cái gì. Thả lỏng chút, không cần phải khẩn trương. Nghe khẩu lệnh của ta, đi, dừng. Van các ngươi, đây không phải là tản bộ. Đi chỉnh tế một chút, biết chưa. Ta sắp phải gọi các ngươi là lão đại rồi. Ài, ài, con mẹ các ngươi có phải là nam nhân hay không, chưa ăn cơm à. Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, vung tay phải dùng lực, đừng mềm thiu như bún được không. Nếu lão tử đưa cho ngươi tấm khăn lụa, người khác không nhìn ngươi đầy râu ria, còn tưởng ngươi là đàn bà. Dùng thêm sức, có nghe rõ hay chưa.



Chỉ mới nửa canh giờ, Lý Kỳ đã hô khàn cả cổ. Thầm nghĩ, ngày mai nhất định phải kiếm một cái còi. Nếu không cứ tiếp tục như vậy, binh còn chưa luyện ra, lão tử đã câm con mẹ nó rồi.



Nghiêm, nghỉ, những động tác cơ bản này ngược lại không làm khó được bọn họ. Nhưng đi đều thoạt nhìn vô cùng đơn giản, lại khiến hắn phải hướng các vị to con, gần hai mươi ba mươi tuổi này quỳ rạp khóc rống một hồi. Đừng nói là đều nhịp, có ít người còn không biết phân biệt khoảng cách. Làm cho Lý Kỳ tức giận đến đỉnh đầu sắp bốc hơi nước. Cả giáo trường văng vẳng tiếng răn dạy đầy bất đắc dĩ của hắn.



Hai mươi lăm vị tổ trưởng này cũng bị Lý Kỳ mắng tới khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ, không dám lên tiếng. Đám binh lính bàng quan kia xem mà sung sướng, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười lớn. Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu thiếu chút cười đến sái quai hàm. Bọn họ cũng đứng ở trên đài học theo Lý Kỳ. Bất chợt còn giúp đám tổ trưởng kia chỉ ra chỗ sai, rất là hào hứng.



Lại dạy một lúc, Lý Kỳ thấy Ngưu Cao đã học được bảy tám phần, liền nói:



- Ngưu giáo đầu, ngươi ở đây tiếp tục dạy bọn họ, lão tử đi uống chén trà đã. Bị đám người này làm cho suýt nữa tức chết rồi. Hôm nay nếu không để cho ta thỏa mãn, thì ai cũng đừng hòng ăn cơm.



Dừng một chút, lại nhìn về hướng binh sĩ rảnh rỗi:



- Các ngươi được lắm, hiện tại không luyện theo, đến lúc đó cũng đừng khóc.



Đám binh lính vốn càn quấy nhưng hiện giờ đã bắt đầu sợ Lý Kỳ. Mới ngày thứ hai đã khiến cho bọn họ thao luyện tới dục tiên dục tử, lập tức đi lên học theo.



Lý Kỳ quay lại đài, ngồi xuống, uống một chén trà nghỉ ngơi một lúc. Khuôn mặt đầy mồ hôi, vặn vặn cái cổ, trong lòng đầy buồn bực. Làm huấn luyện viên thật không dễ dàng gì.



Lương Hùng đi tới, nhỏ giọng hỏi:



- Phó Soái, tỵ chức cả gan hỏi một câu, vì sao ngài lại dạy những thứ này cho bọn họ?



- Đúng, đúng, mấy trò hề này dù thú vị, nhưng có tác dụng gì chứ?



Cao nha nội hiếu kỳ hỏi.



Hai tên bao cỏ này nhìn mà không hiểu gì.



Lý Kỳ lại uống ngụm trà, thản nhiên hỏi:



- Các ngươi có biết điều quan trọng nhất của một đội quân là gì không?



- Tất nhiên là đánh thắng trận.



- Sai.



- Cao thủ.



- Sai, thiên hạ lấy đâu ra nhiều cao thủ như vậy.



- Chắc là biết đi dạo kỹ viện.



- Phốc!



Lý Kỳ nghe thấy lời này của Cao nha nội, liền phun ra ngụm trà vừa mới uống:



- Khụ, khụ, nha nội, ngài đừng gây thêm phiền cho ta được không. Binh lính thì có quan hệ gì tới khách làng chơi cơ chứ?



- Vậy ngươi nói xem là cái gì?



Lý Kỳ lắc đầu, thở dài:



- Là kỷ luật, phục tùng mệnh lệnh là tố chất cơ bản nhất của từng binh sĩ. Các ngươi nghĩ lại mà xem, nếu tới lúc chiến tranh, ngươi bảo bọn họ xông, bọn họ lại bỏ chạy. Ngươi bảo bọn họ chạy, bọn họ lại lao về phía trước. Chiến đấu như vậy thì thắng kiểu gì. Cũng chẳng cần tướng quân và mưu sĩ. Dù sao ngươi nói có ai nghe đâu. Các ngươi nhớ kỹ, điều kiện cơ bản nhất của một đội quân thiết huyết, chính là kỷ luật cứng như thép. Mà ta đang dạy bọn họ chính là kỷ luật, đã hiểu chưa?



Đám người Lương Hùng cái hiểu cái không gật đầu.


Lý Kỳ thực sự không nhịn được, nói:



- Nha nội, ngài chớ hù dọa nàng ấy đi. Nàng ấy đã có hôn phối hay chưa, không liên quan gì tới ngài. Ngài đừng gây thêm phiền được không.



Cao nha nội cười ngượng ngùng, hơi nén giận trừng mắt nhìn Lý Kỳ, như đang nói hắn quấy rầy mình tán gái.



Chỉ với thủ đoạn tán gái này của ngươi, nếu ở hậu thế, đã bị người ta cho rằng là dâm tặc rồi bắt tới đồn cảnh sát rồi.



Lý Kỳ đáp trả bằng cái nhìn khinh khỉnh, sau đó hướng Trương Nhuận Nhi nói:



- Trương tiểu nương tử chớ sợ, tại hạ Lý Kỳ, vị này là Hồng công tử. Chúng tôi tới đây là giúp cô.



- Nhuận Nhi bái kiến hai vị công tử.



Chợt nghe bên trong vang lên tiếng ho khan, sau đó là truyền tới một thanh âm suy yếu già nua:



- Là Ngưu giáo đầu à?



- Vâng, Trương đại thúc, là cháu đây.



- Ngưu giáo đầu tới, Nhuận Nhi, sao cháu còn không mời Ngưu giáo đầu vào phòng.



Trương Nhuận Nhi vội mời mấy người vào.



Trong phòng rất đơn sơ. Chỉ có một cái vạc lớn, một cái giường lớn, một cái bàn, một bếp lò, nhưng rất là sạch sẽ. Có thể thấy Trương Nhuận Nhi là một người thích sạch sẽ.



Một lão già nằm trên giường, râu tóc bạc trắng, khuôn mặt già nua trắng bệch, hô hấp cũng rất yếu ớt.



Trong phòng còn đầy mùi thảo dược.



- Oa, mùi gì vậy, thật là khó ngửi. Đây là chỗ người ở sao? Nhuận Nhi, nếu không muội tới nhà huynh ở đi.



Cao nha nội che mũi nói.



- Khụ, khụ.



Lý Kỳ liên tục ho khan, người này cũng thật quá trực tiếp.



Lão già thấy có nhiều người tới như vậy, hơi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn đám người Lý Kỳ. Bỗng ánh mắt dừng lại trên người Lý Kỳ, khóe miệng co giật vài cái, giơ tay chỉ vào Lý Kỳ, kích động nói:



- Lý tiểu ca, Lý tiểu ca, là cậu phải không?



Lý Kỳ sững sờ, chỉ vào mình hỏi:



- Lão gia tử biết cháu à?



- Lý tiểu ca, cậu không nhớ tiểu lão nhân, nhưng chắc phải nhớ bánh trứng chứ.



Trương Nhuận Nhi vừa nghe, rất sợ hãi nhìn Lý Kỳ, kích động nói:



- Ngươi chính là người khiến ông nội của ta biến thành như vậy?



- Cô nói sao?



Lý Kỳ kinh hô.



Mấy người còn lại đều ngây ra như phỗng.