Bắc Tống Phong Lưu

Chương 391 : Cao nha nội hiến kế

Ngày đăng: 07:26 30/04/20


Lý Kỳ có chút hồ đồ. Nói thật, từ lúc hắn tới Bắc Tống tới giờ, dù làm qua không ít chuyện tốt, nhưng chuyện xấu cũng không thiếu. Ít nhất, đám chưởng quầy của những quán ăn kia bị hắn hãm hại khổ. Nhưng hắn tự hỏi, hắn còn chưa từng làm qua chuyện gì táng tận lương tâm. Đối với hai ông cháu nhà này, hắn không có một chút ấn tượng, chứ đừng nói gì tới làm hại bọn họ. Trong lòng hắn rất là biệt khuất.



- Lý Kỳ, không thể tưởng được ngươi lại là loại người đó. Người ta đã một bó tuổi rồi, ngươi còn có thể nhẫn tâm hạ thủ.



Cao nha nội vô cùng đau đớn kêu lên.



Dm,ngươi còn không biết xấu hổ nói ta? Con mẹ ngươi, vì tranh thủ hảo cảm của tiểu cô nương, lại cầm lão tử làm đá kê chân, thật không biết xấu hổ.



Lý Kỳ tức giận lườm y một cái, chẳng muốn so đo với y, hướng Trương Nhuận Nhi khẽ nói:



- Trương tiểu nương tử, cô nói ta hại ông nội của cô là có ý gì?



Ngưu Cao thấy sắc mặt của Lý Kỳ không vui, vội xen vào:



- Phó Soái, tỵ chức thấy việc này chắc là hiểu lầm.



Lão gia kia ho khan một lúc mới lên tiếng:



- Nhuận Nhi, cháu đừng trách lầm người tốt. Việc này không thể trách Lý tiểu ca, cậu ấy cũng chỉ là hảo tâm giúp chúng ta mà thôi. Cháu nhanh xin lỗi Lý tiểu ca đi.



Con mắt ngập nước của Trương Nhuận Nhi xuất hiện một tia cắn rứt, hướng Lý Kỳ thi lễ nói:



- Xin lỗi, Nhuận Nhi nhất thời nói lỡ, mong Mã Phó Soái thứ tội.



Ngữ khí rất là thành khẩn. Nhìn ra được bổn ý của nàng thực sự không phải là trách Lý Kỳ. Có lẽ sự uất ức đè nén trong lòng nàng đã quá lâu, muốn thổ lộ ra ngoài.



Lý Kỳ quay đầu nhìn lão già, hỏi:



- Lão gia tử, chúng ta từng gặp nhau à?



Lão già kia gật đầu:



- Có, có, mấy tháng trước ta gặp được Lý tiểu ca ở bên bờ sông Biện Hà. Cậu còn dạy ta làm bánh trứng, dạy cho ta kỹ xảo rao hàng. Còn nói tới hiệu ứng nhãn hiệu gì đó.



Ủa, hình như là có chuyện này.



Lý Kỳ cẩn thận nghĩ lại, lại liếc nhìn lão già kia, bừng tỉnh đại ngộ nói:



- À, cháu nhớ ra rồi, cụ chính là Trương Lão Căn bán bánh nướng.



- Đúng đúng, rốt cuộc tiểu ca đã nhớ ra tiểu lão nhân.



Trương Lão Căn gật đầu.



Ông trời, thật đúng là trùng hợp. Như vậy cũng gặp được người quen.




Trương Nhuận Nhi thấy sắc mặt của Lý Kỳ không vui, xấu hổ đứng lên.



Hồng Thiên Cửu đột nhiên nói:



- Lý đại ca, nếu không chúng ta chi tiền trả nợ cho bọn họ? Một trăm xâu mà thôi, số tiền đó không đáng là bao nhiêu.



Trương Nhuận Nhi âm thầm giật mình, một trăm xâu mà không đáng bao nhiêu?



Lý Kỳ hừ lạnh:



- Tiểu Cửu, ngươi nói không sai, một trăm xâu quả thực không nhiều lắm. Nhưng chúng ta dựa vào cái gì phải cho y? Cho dù lão tử ném tiền xuống sông, cũng không đưa cho hạng người đó.



Hồng Thiên Cửu gật đầu:



- Điều này cũng đúng. Vậy huynh định làm như thế nào?



Cao nha nội bỗng kêu lên:



- Ta có một diệu kệ, bảo đảm có thể thực hiện.



- Diệu kế gì?



Cao nha nội cười hắc hắc:



- Chính là để Nhuận Nhi làm tiểu thiếp cho ta. Ta còn không tin tay Hà lang trung kia dám tới phủ Thái úy của ta gây sự. Y mà tới ta sẽ làm thịt y.



Sắc mặt của Trương Nhuận Nhi xiết chặt, lông mày đen nhíu lại, cắn đôi môi đỏ ửng. Có thể nhìn ra được, nàng không có hảo cảm gì với những vị công tử ca như Cao nha nội. Nhưng lại nhìn vể ốm yếu của Trương Lão Căn, trong lòng nàng rất mâu thuẫn, than nhẹ một tiếng:



- Nếu nha nội có thể giúp chúng tôi tránh khỏi một kiếp này, Nhuận Nhi nguyện ý làm tiểu thiếp của ngài.



Cao nha nội mừng rỡ, vỗ tay một cái:



- Tốt, Nhuận Nhi, việc này ta nhất định làm chủ cho muội. Ha ha, muội yên tâm, ta sẽ sai người trói Hà lang trung mang tới. Lúc trước y đánh ông nội của muội như thế nào, thì muội cứ đánh y như vậy. Hắc hắc.



- Mưu kế này của ca ca thật hay.



Hồng Thiên Cửu giơ ngón tay cái lên.



- Không được.



Lý Kỳ và Ngưu Cao đồng thời kêu lên. Trương Nhuận Nhi không biết cách làm người của Cao nha nội, nhưng Ngưu Cao há có thể không biết. Nếu để cho Trương Nhuận Nhi làm tiểu thiếp của Cao nha nội, không thể nghi ngờ là nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác, không có gì khác nhau.



Lý Kỳ âm thầm giận dữ. Thằng nhãi này tới đây là giúp người hay là nhân lúc cháy nhà hôi của vậy. Ra cái chủ ý thiu như vậy, thật quá vô sỉ mà.