Bắc Tống Phong Lưu

Chương 402 : Đêm nay ngủ ở nhà muội

Ngày đăng: 07:26 30/04/20


- Vũ hội hóa trang?



- Trò gì vậy?



- Là một kiểu nhảy mới à?



Mọi người nghe thấy Lý Kỳ định mở một buổi vũ hội hóa trang, mặt mũi đầy vẻ khó hiểu.



Lý Kỳ kiên nhẫn giải thích:



- Thực ra vũ hội hóa trang chính là để khách hàng ăn mặc theo đối tượng mình thích tới quán bar vui đùa. Giống như lần trước Tiểu Cửu giả trang thành Triệu Tử Long, nha nội giả trang thành Gia Cát Lượng đó.



Hồng Thiên Cửu mừng rỡ, vỗ tay khen hay:



- Lý đại ca, chủ ý này của huynh thật khéo. Ai nha, bộ khôi giáp kia đã lâu không mặc rồi, hắc hắc, hôm nay rốt cuộc có đất dụng võ. Đúng rồi, liệu đệ có thể mang theo cây thương sắt kia không?



- Không được, nghiêm cấm mang vật nguy hiểm vào. Nhiều nhất chỉ có thể mang theo côn gỗ.



- Côn gỗ? Vậy chẳng khí thế chút nào, thà không mang theo còn hơn.



- Vậy thì đừng mang theo.



- Ừ.



Hai mắt Hồng Thiên Cửu hiện lên một tia thất vọng, nhưng rất nhanh bị sự hưng phấn thay thế, hướng Cao nha nội nói:



- Ca ca, huynh có định hóa trang lại thành Khổng Minh tiên sinh không?



Hai con ngươi của Cao nha nội quay vòng, bỗng hướng Lý Kỳ, nói:



- Lý Kỳ, ngươi định hóa trang thành ai?



Lý Kỳ cười thần bí:



- Bí mật.



Cao nha nội xoa xoa cái cằm, hướng Hồng Thiên Cửu nói:



- Bí mật.



Hồng Thiên Cửu rất buồn bực nhìn hai người bọn họ.



Đổ mồ hôi, cái này cũng muốn bắt chước? Thằng nhãi quả nhiên học được tinh túy của vũ hội hóa trang. Lý Kỳ cười khổ một tiếng:



- Đã mọi người không có ý kiến, thì ngày mai ta liền sai người dán thông báo. Thời gian quy định vào mười ngày sau. Các vị phải chuẩn bị trước đấy.



Hồng Thiên Cửu nghe thấy còn phải đợi mười ngày, không vui nói:



- Vì sao không phải là ngày mai?



Lý Kỳ tức giận đáp:



- Ngươi đã có sẵn khôi giáp, tùy lúc có thể mặc. Nhưng người khác còn cần chuẩn bị chứ.



- Có lý.




Ngươi tìm ta mở quán ăn? Hừ, vậy cũng phải xem ta có đồng ý hay không.



Lý Kỳ cười nói:



- Thái sư, mở học viện không phải là chuyện ngày một ngày hai. Đầu tiên chúng ta phải tìm chỗ rồi xây dựng đã.



- Ngươi yên tâm, lão phu đã tìm được chỗ rồi.



Lý Kỳ cả kinh:



- Nhanh như vậy?



Lời này của Lý Kỳ khiến cho Thái Kinh cảm thấy như bị vũ nhục. Tốt xấu ông ta cũng đã từng ba lần làm tể tướng, tiện tay có thể tặng cho Lý Kỳ một tòa nhà. Tìm chỗ để xây học viện chỉ là một việc đơn giản. Ông ta không vui nói:



- Cái này có gì mà nhanh? Hôm nay lão phu tới, chính là muốn ngươi đến đó xem. Nếu như ngươi có ý kiến gì thì cứ nói ra.



Lý Kỳ lộ vẻ khó khăn. Hắn còn phải luyện binh a. Làm gì có thời gian bồi tiếp lão hàng này. Thái Kinh thấy hắn im lặng không nói, sắc mặt trầm xuống:



- Ngươi rất bận à?



Ngươi biết rồi còn hỏi? Ngươi đã hỏi, cho dù ta bận tới mấy cũng phải nói không bận.



Lý Kỳ vội đáp:



- Không vội, không vội, chỉ là Lý Kỳ tiền nhiệm mới được vài ngày, đã bỏ bê công việc thì không tốt lắm đâu. Nếu không tiểu nhân tới Thị Vệ Mã Tư thông báo với Mã Soái một tiếng.



Thái Kinh nói:



- Không cần phải phiền toái như vậy, lão phu phái người đi là được.



Một Mã Soái nho nhỏ, ở trong mắt Thái Kinh chỉ là một chức quan thấp bé mà thôi. Phái người truyền lời đã là cho Hồ Du mặt mũi rồi.



Thực ra Lý Kỳ đâu cần phải thông báo với Hồ Du. Hắn chỉ là muốn mượn cơ hồi này tới binh doanh một chuyến, bố trí vài việc. Nhưng hiện tại xem ra là không có khả năng. Đành phải phái Mã Kiều đi một chuyến.



Lý Kỳ đi theo Thái Kinh tới đường Thủy Kính. Nơi này khá gần tường thành, chỉ cách có trăm bộ. Vài người tới trước một tòa nhà lớn. Thái Kinh đi xuống kiều, nhìn tòa nhà, ánh mắt bỗng trở nên thâm thúy. Qua một lúc lâu, ông ta thở dài, hướng Lý Kỳ hỏi:



- Ngươi thấy nơi này được không?



Chỉ nhìn bên ngoài thôi, đã có thể thấy quy mô của tòa nhà này lớn hơn Tần phủ rất nhiều. Nhưng có vẻ như đã lâu rồi không có người ở. Ngay cả tấm biển treo ở phía trên cũng không có.



- Thái sư, tòa nhà này là của ngài?



Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi.



Thái Kinh không đáp, chỉ ừ một tiếng. Đây chẳng phải nói nhảm sao.



Mẹ nó chứ, hóa ra lão hàng này là vua bất động sản, khắp nơi đều có sản nghiệp.



Lý Kỳ vừa định bảo đi vào xem, ai ngờ còn chưa mở miệng, cửa bỗng được mở ra từ bên trong, một nữ tử bối rối đi ra ngoài.



Lý Kỳ vừa thấy người kia, liền cả kinh kêu lên:



- Thanh Chiếu tỷ tỷ?