Bắc Tống Phong Lưu

Chương 403 : Cừu nhân gặp mặt

Ngày đăng: 07:26 30/04/20


Đi ra tòa nhà chính là Lý Thanh Chiếu.



Lý Kỳ kinh hô một tiếng, lại có chút sững sờ. Không phải Thái lão hàng nói rằng đây là nhà của lão sao? Vậy mà Thanh Chiếu tỷ tỷ lại đi ra từ bên trong. Lẽ nào kim ốc tàng kiều? Không có khả năng a, lịch sử chưa từng ghi như vậy. Mà mình cũng thật là một tên hỗn đản, lại nghĩ thế, thật đúng là vũ nhục Thanh Chiếu tỷ tỷ mà.



Lý Thanh Chiếu nhìn thấy Thái Kinh, hơi nao nao, ánh mắt đạm mạc chợt lóe lên lửa giận.



Thái Kinh nhìn thấy Lý Thanh Chiếu, cũng ngẩn ra, lập tức quát:



- Dân phụ lớn mật, dám xông vào phủ đệ của bản thái sư, người đâu.



- Hiểu nhầm, hiểu nhầm.



Lý Kỳ vội đứng ra:



- Thái sư, đây tuyệt đối là hiểu nhầm, mong ngài mở một mặt lưới.



Thái Kinh vừa nghe, đột nhiên nhớ ra vừa rồi Lý Kỳ có kêu lên một tiếng, liền hỏi:



- Ngươi quen nàng ta à?



- Quen chứ, quen chứ, còn rất quen.



Lý Kỳ đầu đầy mồ hôi đáp.



Thái Dũng bỗng nói nhỏ vào tai Thái Kinh vài câu.



Thái Kinh động dung, nhìn Lý Thanh Chiếu nhiều hơn, quát:



- Dân phụ, thấy bản thái sư vì sao còn không hành lễ?



Lý Thanh Chiếu nao nao, sắc mặt hơi lộ vẻ không tình nguyện, nhưng vẫn thấp người thi lễ một cái:



- Dân phụ Lý Thanh Chiếu bái kiến Thái sư.



- Lý Thanh Chiếu?



Hai mắt Thái Kinh hiện lên một tia sáng khó phát giác:



- Ngươi chính là con gái của Lý Văn Thúc, con dâu của Triệu Chính, Lý Thanh Chiếu?



Lý Thanh Chiếu nghe thấy ông ta nhắc tới tên của cha mình, hai mắt lại hiện lên một tia oán hận, gật đầu đáp:



- Đúng vậy.



- Khó trách, khó trách.



Thái Kinh ý vị nhìn Lý Thanh Chiếu, thở dài:



- Còn nhớ hai mươi năm trước, lúc lão phu thấy ngươi, ngươi mới chỉ là một nha đầu. Hiện tại, ài, đúng rồi, ngươi tới nơi này làm chi?



Lý Thanh Chiếu thản nhiên đáp:
Lúc Lý Kỳ lắp đặt thiết bị cho quán bar, đã được chứng kiến sự lợi hại của Cao Cầu. Mà Thái Kinh chỉ có hơn, chứ không kém. Hắn khó xử nói:



- Tiểu nhân đã biết, nhưng về phần thuê lão sư, còn phải tốn mấy ngày.



Thái Kinh nói:



- Việc này ta cũng có thể giúp ngươi.



- Thái sư hiểu lầm.



Lý Kỳ vội bổ sung:



- Học viện này của chúng ta không giống như các học viện khác. Cho nên tuyển lão sư cũng không giống như bình thường.



Thái Kinh nhướn mày:



- Vậy ngươi tính toán mời những lão sư nào?



Lý Kỳ cười ngượng ngùng:



- Như Triệu phu nhân là phù hợp.



- Lý Thanh Chiếu?



- Đúng vậy.



Thái Kinh lắc đầu:



- Nàng ta không có khả năng tới giúp lão phu. Tuy nhiên, việc này tùy ngươi làm chủ, lão phu sẽ không nhúng tay vào. Ngươi cho lão phu một kỳ hạn a.



Một vạn năm, lão có chịu không.



Lý Kỳ âm thầm châm chước, đáp:



- Ít nhất cũng phải hai tháng.



Hai mắt Thái Kinh hiện lên tia giảo hoạt:



- Tốt, lão phu liền cho ngươi hai tháng.



Lý Kỳ chứng kiến vẻ mặt gian trá này của Thái Kinh, trong lòng hô to bị lừa. Sao điều cơ bản nhất của đàm phán lão tử lại quên mất. Lão hàng này nhất định là dùng thời gian một tháng để dò xét mình. Con mẹ nó chứ, ngần ấy tuổi rồi, còn chơi trò này với lão tử.



Thái Kinh chứng kiến vẻ buồn bực của Lý Kỳ, thoải mái cười to:



- Hồi phủ.



Hai tháng, trời ạ, xong rồi, xong rồi, mấy ngày này chỉ sợ cũng không có thời gian mà khoái hoạt với Thất Nương.



Lý Kỳ cực kỳ hối hận, lúc ra cừa cáo từ Thái Kinh một tiếng, một mình cưỡi lừa đi tới hướng binh doanh. Nhưng lúc tới một ngã rẽ, chợt thấy một người con gái đứng bên bờ sông Biện Hà. Hắn nao nao, thở dài, điều khiển lừa đi tới.