Bắc Tống Phong Lưu

Chương 421 : Chín năm giáo dục không phải nói chơi

Ngày đăng: 07:27 30/04/20


Lý Kỳ không ngốc, sao nghe không ra ý của Thái tử. Chỉ là hắn giả vờ không biết mà thôi. Bởi vì trước mắt hắn không muốn tham dự vào trong đó. Dù sao chức quan của hắn quá nhỏ. Căn bản không có tiền vốn để chơi với bọn họ. Giao vận mệnh cho người khác nắm giữ, là vở kịch mà Lý Kỳ ghét nhất.



Nhưng yến tiệc bốn nước thì là thế mạnh của Lý Kỳ. Dù sao còn cách hôm đấy còn một khoảng thời gian, nên Lý Kỳ chẳng muốn nghĩ tới sớm. Hiện tại hắn còn rất nhiều việc phải làm.



Sáng sớm hôm sau, Lý Kỳ vẫn tới quân doanh luyện binh. Tuy đêm nay sẽ đốt lửa tiệc tùng, nhưng ban ngày vẫn luyện tập như thường. Chỉ khác là Lý Kỳ rút năm người từ mỗi tổ bố trí bữa tiệc đêm nay. Mặt khác, hắn còn điều vài vị đầu bếp từ Túy Tiên Cư tới xử lý những con mồi kia.



- Lý sư phó, xử lý con gấu đen này kiểu gì?



Đám đầu bếp ở đây chưa từng làm thịt gấu, huống hồ con gấu này có diện mục dữ tợn như vậy, tuy đã chết, vẫn khiến cho người ta sợ hãi.



Lý Kỳ biết sự băn khoăn của bọn họ, lập tức gọi Ngưu Cao tới chém đầu con gấu này. Sau đó hướng một đầu bếp nói:



- Ngươi lưu da gấu và tay phải của nó lại. Đợi tí nữa ta sai người mang tớii Túy Tiên Cư. Mà thôi, ta không yên tâm với nhân cách của tên Tiểu Lục Tử kia. Mang tới Tần phủ đi.



Đồ tốt như vậy, Lý Kỳ tự nhiên sẽ không bỏ qua. Huống hồ nơi này có rất nhiều người, chia không hết được. Còn không bằng lấy về cho mình. Còn vì sao Lý Kỳ lại muốn tay phải, đó là do gấu thường xuyên dùng tay phải để lấy mật. Thời gian dài, tay phải sẽ hấp thu dinh dưỡng từ mật rừng. Hương vị vừa ngon, giá trị dinh dưỡng lại cao.



- Vâng, tiểu nhân biết làm thế nào rồi.



Lý Kỳ ừ một tiếng, bỗng nhiên lại nói:



- Ngươi đợi chút.



Nói xong, hắn hướng Ngưu Cao nói:



- Ngưu giáo đầu, lúc con gấu này công kích ngươi, nó dùng tay trái hay tay phải?



Vấn đều này của hắn khiến cho Ngưu Cao choáng váng. Lúc đó đang vật lộn với nhau, còn tâm tư để ý cái đó sao. Y lắc đầu nói:



- Tỵ chức không biết.



Lý Kỳ nhướn mày. Nếu con gấu này thuận tay trái, chẳng phải mình bị thiệt thòi lớn. Hắn liền gọi tay đầu bếp kia tới, nhỏ giọng nói:



- Nhớ kỹ, tứ chi của con gấu ta đều cần. Mặc khác lưu lại cả mật gấu.



Bố trí xong, Lý Kỳ quay về Tần phủ. Bởi vì sáng nay Ngô Phúc Vinh có sai người thông tri cho hắn, nguyên liệu để sản xuất thủy tinh đã chuẩn bị xong. Thực ra từ lúc mua xưởng lưu ly, Lý Kỳ đã nhờ Ngô Phúc Vinh bắt tay vào chuẩn bị nguyên liệu rồi.



Lúc tới Tần phủ, Ngô Phúc Vinh đã sớm ở đó.



Lý Kỳ chào hỏi một câu, hỏi:
Trong lúc bất tri bất giác, đã qua hai canh giờ.



Lý Kỳ rốt cuộc phối chế xong. Nhìn năm cái bao ở dưới mặt đất, hắn thở phào một hơi, dùng bút lông viết số thứ tự lên đó, để tránh lẫn lộn. Nhưng tròng phòng còn một bao bột phấn to. Dù từ đầu tới cuối Lý Kỳ không động vào nó. Nhưng không có nghĩa là nó dư thừa. Hoàn toàn trái lại, cái bao to kia có thể nói là nguyên liệu quan trọng nhất. Bởi vì bên trọng chính là bột quặng ô-xít măng-gan.



Nếu chỉ dựa vào những nguyên liệu kia, Lý Kỳ chỉ có thể chế tạo ra thủy tinh có màu. Bởi vì bên trong nó còn chứa nguyên tố sắt. Mà thủy tinh còn màu sẽ không tạo thành tiếng vang quá lớn. Mà quặng ô-xít măng-gan lại có tác dụng biến thủy tinh có màu thành thủy tinh không màu. Đây không thể nghi ngờ là bí phương quan trọng nhất. Về điểm này, chỉ cần hắn không nói, tin rằng thời này sẽ không có ai nghĩ tới.



Hắn có thể làm cũng chỉ như vậy. Còn thao tác thực tế thì phải giao cho đám thợ thủ công kia.



Đợi làm xong, Lý Kỳ vừa định sai người cất giữ cẩn thận mấy cái bao, chợt nghe thanh âm của Cao nha nội từ bên ngoài:



- Lý Kỳ, Lý Kỳ, ngươi đang ở đâu, mau cút ra đây cho ta.



Tên dở hơi kia tới đây làm gì?



Lý Kỳ tranh thủ thời gian mở cửa, sau đó lại nhanh chóng khóa cửa lại. Hắn không thể để cho Cao nha nội biết được hắn đang nghiên cứu chế tạo thủy tinh. Bằng không với cái mồm toang hoác của Cao nha nội, chưa tới một ngày, cả thành đều biết.



Lý Kỳ vừa khóa cửa lại, liền thấy ba tên tiểu tử Cao nha nội, Chu Hoa và Hồng Thiên Cửu ồn ào đi tới, mặc cho hạ nhân của Tần phủ hết lòng ngăn cản.



Lý Kỳ trợn mắt, đi lên hô:



- Nha nội, ngài không cần phải gọi nữa, ta ở chỗ này.



Cao nha nội vừa thấy Lý Kỳ, vội vượt qua đám hạ nhân kia chạy tới.



Những hạ nhân kia vội vàng hướng Lý Kỳ hành lễ:



- Xin lỗi Lý sư phó, bọn họ…



- Tốt lắm, ta biết rồi, các ngươi lui xuống trước đi.



Lý Kỳ vung tay, lại hướng đám người Cao nha nội hỏi:



- Các ngươi tìm ta làm gì?



Cao nha nội cười gian một tiếng,, nháy mắt nhìn Lý Kỳ, có thâm ý khác nói:



- Lý Kỳ, ngươi thành thật khai báo, ngươi trốn ở chỗ này cả buổi chiều làm gì?