Bắc Tống Phong Lưu

Chương 428 : Ảo thuật

Ngày đăng: 07:27 30/04/20


Biểu lộ của Tần phu nhân, Bạch Thiển Dạ và Quý Hồng Nô hiện giờ như nhau một cách thần kỳ. Môi son há hốc, hai mắt đăm đăm, thẫn thờ nhìn đồng tiền kia, như bị trúng điểm huyệt vậy.



Lý Kỳ nhìn biểu lộ sững sờ của ba nàng, âm thầm cười trộm. Thực ra vừa nãy hắn chỉ sử dụng một trò ảo thuật nho nhỏ. Trò ảo thuật này đặt ở hậu thế, chỉ sợ ngay cả học sinh tiểu học cũng biết làm. Nhưng với những nữ nhân không biết ảo thuật là gì như Tần phu nhân, quả thực chả khác gì tiên pháp.



- Đáng giận, quá ghê tởm.



Lý Kỳ thấy thật lâu rồi mà ba nàng vẫn chư hồi phục tinh thần, có chút không nhịn được, vỗ mạnh bàn, lớn tiếng kêu lên.



Ba nàng bị dọa tới toàn thân khẽ run, đồng thanh hỏi:



- Sao vậy?



Lý Kỳ giận không kiềm được nói:



- Tấm khăn này thật quá ghê tởm. Chỉ sinh ra có mỗi một đồng tiền. Còn không bằng một cái hắt hơi của ta.



Tần phu nhân nhíu mày nói:



- Đồng tiền này thực sự sinh ra từ tấm khăn?



Lý Kỳ rất chân thành nói:



- Đương nhiên, không phải mấy người vừa nhìn thấy đó sao.



- Chỉ là…



Tần phu nhân vẫn không dám tin. Quý Hồng Nô tâm địa đơn thuần, nhìn đồng tiền kia, tự nhủ:



- Kỳ quái, nếu như đồng tiền mới sinh ra, vì sao lại cũ như vậy?



Má ơi, tư duy của cô nàng này cũng quá logic chút. Lần sau đại ca đổi đồng mới cho muội.



Lý Kỳ âm thầm đổ mồ hôi lạnh, thuận thế nói:



- Hồng Nô, muội hỏi rất hay. Vừa nãy ta cũng buồn bực vì chuyện này. Nhưng ta đã suy nghĩ cẩn thận. Nguyên nhân chỉ có một.



- Nguyên nhân gì?



Ba nữ đồng thanh hỏi.



Rất rõ ràng các nàng đã tin lời Lý Kỳ nói.



Lý Kỳ quay đầu nhìn Tần phu nhân, chém đinh chặt sắt nói:



- Là do phu nhân.



Tần phu nhân kinh ngạc chỉ vào mình:



- Do ta?



- Không sai.



Lý Kỳ thở dài:



- Chính vì vừa rồi phu nhân tháo nó xuống quá nhanh, khiến cho nó chỉ hấp thu được một ít tiên khí. Kết quả là sinh ra một quái thai như vậy.



Tần phu nhân lắc đầu:



- Trên người ta làm gì có tiên khí, ngươi chớ nói bậy nói bạ.




- Không được.



Lý Kỳ lập tức cự tuyệt.



Tần phu nhân cau mày hỏi:



- Vì sao không được?



- Vì…Vì Thất Nương chính là tiểu thư khuê các, muộn rồi mà không về nhà ngủ, cha mẹ của Thất Nương sẽ lại lo lắng.



Tần phu nhân nói:



- Ta sẽ phái người nói với Bạch bá phụ một tiếng.



- Như vậy thật phiền toái. Thôi, ta vất vả chút vậy, đích thân hộ tống Thất Nương về nhà.



Tần phu nhân hồ nghi nhìn hắn, thầm nghĩ, ngươi làm như vậy có vẻ còn phiền toái hơn.



Bạch Thiển Dạ bỗng xen vào:



- Lý đại ca, huynh bận rộn cả ngày rồi, khẳng định cũng mệt mỏi. Hơn nữa muội còn có chuyện muốn nói với Vương tỷ tỷ.



Cô nàng này đúng là điển hình của kiến hữu vong sắc. Thực tức chết ta cũng.



Lý Kỳ sắc mặt cứng đờ, bí mật quăng ánh mắt uy hiếp tới Bạch Thiển Dạ.



Bạch Thiển Dạ cúi đầu, làm như không thấy.



Lúc này Tần phu nhân đã hoàn toàn minh bạch, thản nhiên nói:



- Hồng Nô, muội cũng ngủ ở đây luôn.



Quý Hồng Nô chất phát gật đầu.



Phu nhân, ngươi đang đuổi tận giết tuyệt phải không.



Lý Kỳ cắn răng cười nói:



- Phu nhân, ta cũng muốn hảo hảo nói chuyện với phu nhân…Phu nhân đừng trừng ta, ta chỉ tùy tiện nói thôi. Nếu như phu nhân không muốn thì quên đi. Tốt rồi, một mình ta rời đi vậy. Mọi người nhớ ngủ sớm đấy. Ngày mai còn phải làm việc.



Nói xong hắn buồn bực đi ra ngoài. Đi được một nửa, hắn bỗng nhiên xoay người nói:



- Phu nhân, thân thể của phu nhân không thoải mái, Thất Nương và Hồng Nô ngủ với phu nhân, chỉ sợ không tiện.



- Ngươi nói cái gì?



Tần phu nhân giận đến tái mặt.



- Không có gì, ta đi đây.



Lý Kỳ tranh thủ thời gian chuồn mất. Chờ ba nữ kịp phản ứng, lại nghe thấy tiếng của hắn từ xa xa:



- Phu nhân, đừng nói ta không nhắc nhở phu nhân. Trước khi dùng phải lấy nước nóng trừ độc đấy.



Tần phu nhân tức giận tới dậm chân, nổi giận mắng:



- Người này thật xấu xa.