Bắc Tống Phong Lưu

Chương 429 : Dùng cương thắng nhu

Ngày đăng: 07:27 30/04/20


Bên kia có ba đại mỹ nữ, bên này chỉ có một đại suất ca, âm dương mất cân đối nghiêm trọng. Phu nhân cũng thật quá ghê tởm. Không được, mình không thể khuất phục. Phải nghĩ biện pháp mới được…Đúng rồi, Ngốc Kê Tán….Không được, không được, đừng nói là rất khó kê đơn, nếu ba người cùng vào, mà dược lực của Ngốc Kê Tán lại mạnh như vậy, mình thế đơn lực bạc làm sao đấu nổi.



Ngụy sắc lang Lý Kỳ có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, lại sĩ diện hão sau một hồi đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc rơi vào giấc ngủ say. Dục hỏa trong bụng cũng dần dần dập tắt.



Sáng sớm hôm sau.



Lý Kỳ vừa mới xơi xong vài cái bánh bao và một cốc sữa bò, chuẩn bị xuất môn, thì Điền thợ mộc bỗng nhiên tới. Lý Kỳ vội vàng mời Điền thợ mộc vào trong phòng. Vị trung niên râu ria xồm xoàm này giờ đã thành phụ tá đắc lực của hắn.



Lý Kỳ đích thân rót một chén trà cho Điền thợ mộc, cười hỏi:



- Điền đại thúc, mới sáng sớm không biết chú tìm cháu có việc gì?



Điền thợ mộc thụ sủng nhược kinh nhận lấy chén trà nóng, đáp:



- Lý sư phó, những công cụ mà cậu nhờ ta làm, ta đã làm xong.



Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:



- Nhanh như vậy?



Mới trước đó không lâu hắn có nhờ Điền thợ mộc làm giúp hắn một vài công cụ để luyện binh. Không ngờ mới vài ngày đã xong.



Điền thợ mộc thật thà phúc hậu cười:



- Những vật kia đều đơn giản, chỉ cần làm theo bản vẽ của cậu là được.



Lý Kỳ cười nói:



- Cũng tốt, cháu vừa vặn đang muốn dùng.



Hắn hơi trầm ngâm, lại nói:



- Như vậy đi, chú tạm thời bảo quản những công cụ đó. Đến lúc thì cháu sẽ sai người lấy.



- Ta biết rồi.



Lý Kỳ ừ một tiếng, hơi xin lỗi nói:



- Điền đại thúc, chắc hẳn gần đây chú rất bận rộn. Riêng việc mở học viện và trang hoàng sòng bạc chỉ sợ phải khiến chú vất vả nửa năm rồi.



Điền thợ mộc vội nói:



- Không sao, không sao. Chính ra rảnh rỗi quá ta lại không thích.



Lý Kỳ cười nói:



- Vậy thì cháu yên tâm. Đợi tí nữa chú gọi mọi người tới Túy Tiên Cư ăn một bữa. Đến lúc đó Ngô đại thúc sẽ trả tiền công cho mọi người. Số tiền đó các chú cứ cầm lấy, không cần phải khách khí với cháu. Là các chú xứng đáng nhận được. Ngoài ra, tí nữa cháu sẽ vẽ một số thứ cần dùng cho học viện, tối nay lại làm phiền chú tới một chuyến. Về nguyên liệu và nhân thủ, chú không cần phải lo lắng. Phủ thái sư không thiếu, chú cần bao nhiêu cứ việc nói thẳng.



- Ừ, ta biết rồi.



Lý Kỳ gật đầu, thấy ông ta đã lớn tuổi, nhân tiện nói:



- Điền đại thúc, quy mô của hai công trình này đều rất lớn. Một mình chú đảm nhiệm, chỉ sợ rất khó chiếu cố chu toàn. Như vậy đi, chú tuyển một vài người có tài năng quản lý trong đó. Nhớ là tài quản lý chứ không phải là giỏi tay nghề. Như Tiểu Ngọc ấy. Dù sao người giỏi tay nghề không thiếu. Thiếu vẫn là những người biết quản lý.
- Ừ.



Lý Kỳ nhìn về phía tờ giấy của nàng, thấy nàng cũng sắp viết xong, thầm nghĩ, oa, dùng bút lông mà cũng có thể viết nhanh như vậy, thật là lợi hại. May mà cuối cùng mình vẫn thắng. Hắn đưa tờ giấy của mình cho nàng:



- Muội kiểm tra đi.



Bạch Thiển Dạ nhìn những dòng chữ nhỏ kia, sắc mặt cả kinh, lại cẩn thận nhìn một lúc, mới nói:



- Huynh viết nhanh hơn muội là nhờ viết kiểu này.



- Rất xấu phải không.



Lý Kỳ bổ sung. Thực ra vừa nãy hắn chỉ truy cầu tốc độ. Chữ xấu hơn bình thường là điều hiển nhiên.



Bạch Thiển Dạ vội nói:



- Không, không phải, chữ do bút lông ngỗng của huynh viết ra dễ nhìn hơn nhiều.



Muội khen ta hay là châm chọc ta vậy.



Lý Kỳ dở khóc dở cười, sau đó cười hì hì:



- Thất Nương, muội đã nhận thua, như vậy…



- Điều này…đại ca, có thể đổi ngày được không?



- Không thể.



- Nhưng…nhưng hiện tại thân thể của muội không được thoải mái lắm.



Thanh âm của Bạch Thiển Dạ nhỏ như muỗi kêu.



Lý Kỳ sắc mặt xiết chặt, vội vàng hỏi:



- Thất Nương, muội không thoải mái ở chỗ nào? Để huynh đi gọi lang trung giúp muội.



- Không, không cần. Thực ra, thực ra.



- Thực ra cái gì? Ôi, muội nói nhanh.



- Chính là…chính là giống như Vương tỷ tỷ.



- Giống như Vương tỷ tỷ? Có ý gì?



Lý Kỳ ngẩn ra, lập tức phản ứng, không dám tin nói:



- Lẽ nào, muội…muội đang đeo băng vệ sinh?



Bạch Thiển Dạ cúi thấp đầu, ừ nhẹ một tiếng.



Lý Kỳ trợn tròn mắt, ông trời, lẽ nào cái đó cũng có thể truyền nhiễm?