Bắc Tống Phong Lưu

Chương 430 : Nhân tài khó cầu

Ngày đăng: 07:27 30/04/20


Đây không phải là lần đầu tiên Lý Kỳ gặp phải tình cảnh như vậy. Nhưng lần nào gặp, hắn cũng không sướng gì. Tin rằng đối với bất kỳ một nam nhân đang thời kỳ sung mãn nào, đều là một việc rất khó tiếp nhận, nhưng bắt buộc phải tiếp nhận.



Lý Kỳ kéo bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Thiển Dạ, dặn dò vài câu. Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm, hắn nói cho nàng nên chú ý một số điều. Còn bảo nàng ở lại Tần phủ vài ngày, để mình làm mấy món canh tẩm bổ cho nàng.



Bạch Thiển Dạ thấy Lý Kỳ chẳng những không vì vậy mà không vui, ngược lại một lòng suy nghĩ cho nàng, trong lòng vừa cảm động vừa vui vẻ. Gật đầu mạnh, cam đoan sẽ làm theo những gì hắn phân phó. Nói xong, nàng cầm lấy cây bút lông ngỗng kia lên, nhìn một lúc, hỏi:



- Đại ca, huynh có thể dùng cây bút này viết lại một lần cho muội xem được không?



- Không có vấn đề.



Lý Kỳ cầm lấy bút lông ngỗng viết lên giấy mấy chữ.



Bạch Thiển Dạ cẩn thận quan sát, cũng muốn dùng thử xem. Lý Kỳ đưa cây bút cho nàng, sau đó dạy nàng cách cầm bút. Cho dù Bạch Thiển Dạ thông minh tới đâu, cũng không thể trong một thời gian ngắn sử dụng thành thạo loại bút khác biệt hoàn toàn với bút lông kia.



- Ừ, muội dùng bút này viết dễ nhìn hơn ta viết rất nhiều.



Lý Kỳ đánh giá.



Bạch Thiển Dạ cười khúc khích, buông chiếc bút xuống, lắc đầu nói:



- Muội không dùng được.



Nói xong, nàng chợt thấy bản vẽ trên bàn, cầm lấy nhìn, hiếu kỳ hỏi:



- Đại ca, cái bàn này là do huynh vẽ à?



Lý Kỳ ừ một tiếng:



- Đây là bàn học, dùng cho học viện.



- Bàn học?



Bạch Thiển Dạ gật đầu, lại cầm bút lông ngỗng lên:



- Cái bút lông ngỗng này có phải cũng chuẩn bị cho học viện không?



Lý Kỳ ngẩn ra, cười nói:



- Muội không nhắc, ta sẽ không nghĩ tới nó. Có thể thử xem. Hiện tại giá của bút lông không hề rẻ, với lại không dùng được lâu. Việc này đi ngược lại với ý tưởng của học viện. Mà bút lông ngỗng cơ hồ không tốn tiền. QUả thực chính là dụng cụ học tập cần thiết.



Càng nói hắn càng hưng phấn:



- Thất Nương, muội thật đúng là phúc tinh của ta.



Bạch Thiển Dạ cười ngọt ngào, lại hơi có chút lo lắng:



- Đại ca, huynh mở học viện kia khẳng định rất mệt.



- Dù mệt mỏi cũng đáng. Huống hồ đều là do người khác làm, ta chỉ vẽ mấy bản thiết kế cùng đưa ra ý tưởng mà thôi. Mấu chốt là khó tìm lão sư.
- Mặt khác, hạ quan còn cần một số lượng vôi lớn. Số vôi này không phải để xây nhà, mà có công dụng khác.



Thái Kinh cũng không hỏi nhiều, liếc mắt nhìn Thái Dũng:



- Việc này tí nữa ngươi thương lương với Dũng Tử là được.



Lý Kỳ chắp tay cười nói:



- Thái quản gia, lại phải làm phiền ngài rồi.



- Đâu có, đâu có, lúc nào cậu cần, cứ phái người thông báo một câu là được.



Thật là sảng khoái, ta yêu mến. Lý Kỳ cười gật đầu, lại hướng Thái Kinh nói:



- Thái sư, ngài xem có phải đã đến lúc chúng ta bắt đầu tuyển lão sư không?



Thái Kinh gật đầu:



- Ngươi tính toán làm thế nào?



Lý Kỳ cười ngượng ngùng:



- Là như vậy, hạ quan tính toán ngày mai sẽ dùng danh nghĩa của Thái sư phát bố cáo. Ba ngày sau do đích thân hạ quan phỏng vấn bọn họ.



Thái Kinh nhíu mày nói:



- Dùng danh nghĩa của ngươi đi.



- Vì sao? Học viện là do Thái sư mở, sao có thể dùng danh nghĩa của hạ quan được?



Thái Kinh lắc đầu:



- Ngươi có điều không biết. Rất nhiều thư sinh trong thiên hạ hiểu lầm lão phu…Ài, cứ lấy danh nghĩa của ngươi phát bố cáo đi.



Lý Kỳ ngẩn ra, lập tức minh bạch. Lão hàng này đúng là tự mình hiểu lấy. Tuy nhiên, hắn cũng không có ý định thay đổi chủ ý, cười nói:



- Thái sư không cần phải lo lắng. Những thư sinh tự cho mình là thanh cao, tầm nhìn hạn hẹp, cổ hủ không mở, cho dù tới chỗ hạ quan, hạ quan cũng không thu. Chúng ta làm những việc này, là tạo phúc cho dân chúng nghèo khổ. Nếu như bọn họ vẫn có ý kiến với ngài, mà không muốn tới, thì loại người đó làm lão sư chỉ làm hỏng học sinh mà thôi. Huống hồ, chúng ta còn phát lương mà. Hạ quan không tin không có ai tới.



Tuy nói như vậy, nhưng hắn cũng không nắm chắc lắm.



Thái Kinh vừa nghe, trong lòng liền thoải mái hơn rất nhiều, cười ha hả:



- Hay, nói rất hay, vậy cứ làm như lời ngươi nói…Dũng Tử, đợi tí nữa ngươi sai người phát bố cáo rộng rãi.



- Vâng thưa lão gia.



Thái Dũng thoáng nhìn Lý Kỳ, ánh mắt hiện lên tia hoang mang. Đây là lần đầu tiên ông ta trông thấy Thái Kinh răm rắp nghe lời một người như vậy.