Bắc Tống Phong Lưu

Chương 435 : Tuyển dụng (p3)

Ngày đăng: 07:27 30/04/20


Lý Kỳ và Thái Dũng thương lượng xong, liền quay lại chỗ ngồi. Trần Đông vẫn giữ vẻ mỉm cười, bình tĩnh nhìn bọn họ. Không nói tới điều khác, nhưng dũng khí của y đã đáng để khen rồi.



Lý Kỳ ngồi xuống nói:



- Xin chào, ta tên là Lý Kỳ, là người phỏng vấn chiêu mộ lão sư lần này. Xin hỏi quý tính của các hạ?



Dù đã biết tên họ của đối phương, nhưng Lý Kỳ vẫn làm theo đúng quy trình.



Trần Đông chắp tay nói:



- Tại hạ họ Trần, tên Đông, tên tục là Thiểu Dương.



- Nghe nói ngươi là Thái học sĩ?



- Không sai.



- Nhưng theo ta được biết triều đình thường chiêu mộ nhân tài trong Thái Học. Các hạ có ưu thế như vậy, vì sao còn muốn tới nơi này tham gia phỏng vấn? Lẽ nào các hạ không muốn làm quan?



Lý Kỳ hỏi.



- Đương nhiên không phải. Trần Đông tôi dù nằm mộng cũng muốn ra sức vì dân vì nước.



Trần Đông lắc đầu, lại nói:



- Ta tới nơi này do có ba nguyên nhân. Thứ nhất, nghe nói học viện của các ngươi chuyên tuyển những con cái của dân chúng nghèo khổ. Chẳng những không thu tiền, lại còn cung cấp cái ăn cái mặc. Nếu thực sự như vậy, quả thật đáng quý. Thứ hai, Trần mỗ cũng là hàn môn, biết rõ con cái của dân chúng nghèo khổ muốn đọc sách không hề dễ dàng gì. Cho nên không biết tự lượng sức mình, nguyện có thể ra một phần lực vì những đứa trẻ đó. Thứ ba, xét thấy ở lý do thứ nhất, Trần mỗ không tin đây là ý của Thái thái sư. Trong lòng cảm thấy hết sức tò mò. Muốn xem rốt cuộc ông ta muốn làm gì.



Thái Dũng nghe Trần Đông nói tới nguyên nhân thứ ba, nhất thời nổi trận lôi đình, cả giận nói:



- Trần Đông, ngươi nói gì vậy? Lão gia ta cả đời vì nước vì dân, cúc cung tận tụy, đến chết mới nghỉ. Vậy mà ngươi lại nói năng lỗ mãng như vậy, đừng trách ta không khách khí với ngươi.



Mấy lời này khiến cho Lý Kỳ cũng phải đỏ mặt. Thầm nghĩ, vì nước vì dân, cúc cung tận tụy, đến chết mới nghỉ? Mười hai chữ này có quan hệ quái gì tới Thái Kinh? Vuốt mông ngựa mà cũng hùng hồn giống như là thật vậy, lão này còn tài hơn mình.



Trần Đông cười ha hả:



- Thái quản gia không hổ là đại quản gia của phủ thái sư. Xuất khẩu thành thơ, văn chương lai láng, trình độ đảo lộn thị phi càng được tinh túy của lão gia ngươi. Trần Đông tôi mặc cảm a.



Hai mắt Thái Dũng bốc lửa, đã sớm vứt mấy lời Lý Kỳ vừa nói lên chín tầng mây. Lý Kỳ thấy thế, sợ hai người bọn họ đánh nhau, vội ho khan một tiếng:



- Trần Đông, ngươi nói ngươi muốn vì dân chúng cùng khổ kia ra một phần sức lực, nhưng ta thấy ngươi căn bản không có tâm tư đó.


- Mời Hứa tài tử ngồi.



- Đa tạ, đa tạ.



Hứa Tiên thi lễ, sau đó mới nơm nớp lo sợ ngồi xuống. Có thể nhìn ra ý rất khẩn trương.



Lý Kỳ nao nao, lau miệng, ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nói:



- Hứa tài tử tới đây cũng cầm sách, nhất định là một người thích đọc sách.



- Đâu có, đâu có, Trí Sinh ngu dốt, nên mới phải cố gắng hơn.



- Không tồi, không tồi, không biết Hứa tài tử là người nơi nào?



- À Trí Sinh chính là người Đông Kinh, nhà ở ngoại thành phía tây.



- Trong nhà còn có ai?



- Bố mẹ đều khỏe mạnh, còn có một đệ đệ ba tuổi.



- Xin hỏi cha mẹ Hứa tài tử làm nghề gì?



Sắc mặt Hứa Tiên hơi xấu hổ, chần chờ một lúc mới đáp:



- Ta…ta xuất thân nhà nông.



Ý là cha mẹ của y đều là nông dân. Lý Kỳ cười nói:



- Ngươi không cần phải khẩn trương. Chúng tôi không quan tâm tới xuất thân cao hay thấp. Chỉ là không biết vì sao ngươi lại tới đây dự thi làm lão sư?



Hứa Tiên ngẩng đầu, cất cao giọng nói:



- Khổng viết xả thân, Mạnh viết thủ nghĩa…



- Dừng lại, ta hiểu rồi.



Lý Kỳ lắc đầu, xem ra lại là một con mọt sách, hỏi:



- Không biết Hứa tài tử có cái nhìn thế nào về giáo dục?