Bắc Tống Phong Lưu

Chương 436 : Tuyển dụng (p4)

Ngày đăng: 07:27 30/04/20


- Nên dùng hương tam vật để dạy.



Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:



- Hương tam vật là cái gì?



Hứa Tiên rung đùi đắc ý nói:



- Một viết sáu đức: tri, nhân, thánh, nghĩa, trung, hòa. Hai viết sáu hành: hiếu, hữu, mục, nhân, nhâm, tuất. Ba viết sáu nghệ: lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, sổ.



Thái Dũng gật đầu.



- Hay, hay.



Lý Kỳ gật đầu, ngượng ngùng nói:



- Xin hỏi ngươi đã làm việc gì khiến ngươi kiêu ngạo nhất chưa?



Hứa Tiên sững sờ, quẫn bách đáp:



- Tại hạ đến nay vẫn là kẻ vô tích sự.



- Vậy vì sao chúng tôi phải tuyển Hứa tài tử?



- Tại hạ không biết.



Lý Kỳ gật đầu, mỉm cười nói:



- Tốt lắm, ta đã hỏi xong, ngươi có gì muốn hỏi không?



Hứa Tiên vội hỏi:



- Xin hỏi các vị có thu ta không?



- Điều này chúng tôi phải xem xét đã. Mấy ngày nữa sẽ thông báo cho các hạ. Nếu các hạ không có vấn đề khác, thì có thể đi.



Vẻ mặt Hứa Tiên đầy thất lạc. Tựa hồ không hài lòng với biểu hiện của mình. Đứng dậy thi lễ một cái, sau đó ra ngoài.



Y vừa đi, Thái Dũng liền hiếu kỳ hỏi:



- Phó Soái, cậu cảm thấy người này như thế nào?



Lý Kỳ cười đáp:



- Bình thường, rất thành thật, chỉ là quá thiếu tự tin vào bản thân.



Qua một lát, Lý Kỳ lại phỏng vấn thêm bảy tám người. Tuy nhiên không có một người nào khiến cho Lý Kỳ thực sự hài lòng. Hắn chỉ tùy tiện hỏi vài vấn đề đã khiến cho bọn họ á khẩu không trả lời được. Hơn nữa có một điều khiến Lý Kỳ hoang mang, chính là từ đầu tới cuối không có người nào nhắc tới vấn đề tiền lương. Ở hậu thế, đây là một vấn đề mấu chốt nhất khi phỏng vấn. Vậy mà ở đây lại không có một người nhắc tới. Đã khiến cho Lý Kỳ khó hiểu. Chẳng lẽ đám người đó không cần ăn cơm?



Thái Dũng ngồi một bên dần dần buồn ngủ, tựa lưa vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, chén nước trà trước mặt đã nguội từ lâu.



Lý Kỳ cũng không ngừng ngáp. Công việc phỏng vấn này thật không thú vị gì. Ngoại trừ tay Trần Đông kia, còn lại đều không đủ dùng. Lúc này hạ nhân lại đưa lên một thẻ tre, Lý Kỳ theo thường lệ cầm lên nhìn, thì thầm:”Âu Dương Triệt? Rốt cuộc được thấy một người họ kép”.



- Bảo y vào đi.
Lý Kỳ cười ha hả, gật đầu:



- Đây là một sự đánh giá không tồi. Tốt lắm, ta đã hỏi xong, ngươi có gì muốn hỏi không?



Âu Dương Triệt hỏi:



- Xin hỏi mỗi tháng quý phủ trả bao nhiêu tiền công?



Không tồi, không tồi, rốt cuộc gặp được một phàm nhân. Trong lòng Lý Kỳ rất vui mừng, đáp:



- Ngươi hy vọng là bao nhiêu?



- Một xâu.



- Vì sao?



- Đủ điền bụng là được.



Lý Kỳ cười cười:



- Còn câu hỏi gì nữa không?



- Không còn.



Âu Dương Triệt đáp.



Lý Kỳ đứng dậy, viết lên thẻ tre mấy chữ, rồi đưa cho Âu Dương Triệt:



- Hiện tại ngươi cầm nó tới Túy Tiên Cư tìm Ngô chưởng quầy, ông ấy sẽ cho ngươi một bữa cơm no.



Âu Dương Triệt kinh ngạc nói:



- Nhưng hiện tại trên người ta không có đồng nào.



- Không cần tiền.



Không cần tiền? Trong lúc nhất thời Âu Dương Triệt không rõ vì sao Lý Kỳ lại làm như vậy. Nhận lấy thẻ tre nhìn, chỉ thấy trên đó viết xiêu xiêu vẹo vẹo ba chữ ‘Thu lưu y’, kinh ngạc hỏi:



- Ngươi nguyện ý thu lưu ta?



- Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn sống cuộc sống phiêu bạt sao?



Âu Dương Triệt thở dài:



- Đại ân đại đức của Phó Soái, Đức Minh khắc trong tâm khảm.



- Không cần phải nói những lời khách sáo, mau đi thôi.



- Cáo từ.



Âu Dương Triệt lại thi lễ một cái, rồi bước nhanh ra ngoài. Có thể thấy y đã rất đói bụng rồi.