Bắc Tống Phong Lưu
Chương 459 : Truyền kỳ Đế Cơ và thần khí cứu nạn
Ngày đăng: 07:27 30/04/20
Bạch Thiển Dạ buồn bực thở dài. Tóm tắt lại tình hình cho Lý Kỳ. Thì ra đêm qua nàng thấy tuyết rơi, trong lòng liền nghĩ tới những dân chạy nạn ở ngoài thành. Bởi vậy đêm đó bắt đầu triệu tập người, suốt đêm dựng sạp cùng những đồ cứu tế. Hôm nay trởi còn chưa sáng, bọn họ đã tới. Bởi vì phần lớn dân chạy nạn là từ phương bắc tới, nơi đó vốn rét lạnh, cho nên bọn họ cũng không thiếu quần áo, chăn mền. Mấu chốt là không có nơi để che mưa che gió. Nhưng vì Bạch Thiển Dạ chuẩn bị vội vàng, cho nên không đủ sạp. Điều này cũng không tính là bết bát nhất, càng nghiêm trọng chính là thiếu thốn lương thực. Ở thời này, lương thực cứu tế bình thường đều là bánh bao hoặc cháo loãng. Nhưng bánh bao là làm ra bán luôn, trong khoảng thời gian ngắn không gom góp đủ bánh bao. HƠn nữa thời tiết lại lạnh, đợi vận chuyển bánh bao tới thì đã đóng thành băng rồi. Trong số dân chạy nạn không thiếu trẻ còn. Làm sao ăn được đồ lạnh như vậy. Mà trời lạnh, bụng lại đói thì rất dễ mất mạng.
Thì ra còn nhiều vấn đề trong đó.
Lý Kỳ thấy Bạch Thiển Dạ sốt ruột sắp khóc, an ủi:
- Thất Nương, muội nhất định phải tỉnh táo, sốt ruột cũng không thay đổi được cái gì. Mà bản thân muội là người cầm lái thì càng không thể biểu lộ sự lo lắng ra ngoài. Thực ra chỉ trong vài canh giờ mà muội đã có thể tìm được nhiều thứ giúp đỡ dân chạy nạn như vây, đã rất không dễ dàng rồi. Huống hồ muội không làm sai ở đâu. Thực ra bánh báo không phải là thứ thích hợp giúp nạn dân ở quy mô lớn. Mấu chốt là bánh bao không thể để quá lâu. Dù cho muội có chuẩn bị sung túc, cũng khó mà gom góp đủ bánh bao, càng không thể duy trì được tính liên tục. Tốt nhất là có thể tìm được thứ lương thực bảo quản được lâu. Như vậy, chúng ta có thể chuẩn bị trước được. Lúc cần dùng thì cứ trực tiếp lấy ra. Muội cũng không cần phải lần nào cũng luống cuống tay chân.
- Lương thực có thể bảo quản lâu?
Bạch Thiển Dạ nhíu mày, trầm tư một lát, bỗng kêu lên:
- Có rồi, đại ca, không phải trong nhà còn có rất nhiều thịt hộp đó sao?
- Ừ?
Sắc mặt Lý Kỳ xiết chặt, trong lòng không ngừng kêu khổ. Chóng mặt a, đúng là mua dây buộc mình. Giá thành để sản xuất thịt hộp cao như vậy, một hộp cũng đủ mua một cân bánh bao rồi, mà lại không thể no bụng. Lấy ra cứu tế? Có mà phá sản. Hắn khó xử nói:
- Thất Nương, muội nên biết, trước mặt thịt hộp của huynh không thể xuất hiện ở Đông Kinh.
Bạch Thiển Dạ vội la lên:
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Đúng rồi, ở thời của mình thường dùng cái gì giúp nạn thiên tai nhỉ? Lý Kỳ nghĩ một lát, hai mắt sáng ngời, kinh hỉ nói:
- Mỳ ăn liền!
- Mỳ ăn liền?
Bạch Thiển Dạ sững sờ:
- Đại ca, mỳ ăn liền là cái gì?
Lý Kỳ kích động nói:
- Thất Nương, mỳ ăn liền kia chính là phương án tốt nhất. Nó không chỉ có thể để lâu, hơn nữa sử dụng khá thuận tiền. Chỉ cần pha với nước nóng là được. Mùi vị cũng chấp nhất được. Điều quan trọng nhất là thành phẩm không cao. Tuyệt đối có thể xưng là thần khí cứu tế.
Hắn càng nói càng kích động, giống như nhìn thấy vô số bạc cuồn cuộn mà tới. Ở thời này, một khi đi xa phải đi thời gian tương đối dài. Bình thường mang theo ít lương khô trên người. Mà lương khô thì chẳng có hương vị gì, hơn nữa cũng không thể để quá lâu. Nếu như có mỳ ăn liền, thì việc gì phải mang theo thứ đó. Không chỉ như thế, mỳ ăn liền có thể phối hợp với thịt hộp dùng ở phương diện quân sự. Lúc mấu chốt, một gói mỳ ăn liền nho nhỏ còn có thể phát huy tác dụng kỳ diệu.
Bạch Thiển Dạ nghe Lý Kỳ khen thứ mỳ ăn liền kia như vậy, liền hỏi:
- Đại ca, mỳ, mỳ ăn liền kia bán chỗ nào? Muội lập tức phân phó người đi mua.
…
Lý Kỳ cũng không nán lại lâu. Dù sao ở lại cũng không giúp được gì. Dặn dò Quý Hồng Nô vài câu liền đi tìm đám người Hồng Bát Kim bàn bạc việc thu nhận dân chạy nạn. May mà mọi việc êm xuôi. Dù sao hiện tại Hồng Bát Kim thực sự cần người. Hơn nữa lại có điều cầu Lý Kỳ, cho nên rất sảng khoái đáp ứng. Quan trọng nhất là, người giàu như bọn họ, không thiếu nhà cửa để cung cấp.
Nhưng Lý Kỳ biết, bọn họ làm vậy cũng không phải vì thiện tâm, mà là vì lợi ích. Thậm chí là một phần nhân tình trong đó.
Bôn ba một ngày, lúc Lý Kỳ quay về Tần phủ đã mệt tới váng đầu. Hiện tại hắn rất hoài niệm chiếc Mescedes của hắn lúc trước. Rửa mặt xong liền leo lên giường ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng đập cửa dồn dập đã đánh thức hắn. Hắn cố nén cảm xúc muốn giết người, tức giận hỏi:
- Là ai?
- Lý sư phó, là ta.
Bên ngoài vang lên tiếng của Trần đại nương.
Lý Kỳ vỗ đầu, ảo não hỏi:
- Đại nương, mới canh ba mà, có chuyện gì thì ngày mai hẵng nói. Cháu buồn ngủ lắm.
- Lý sư phó, Phàn Lâu phái người tới, nói rằng có chuyện gấp muốn gặp cậu.
- Phàn Lâu?
Lý Kỳ ngẩn ra:
- Đại nương biết xảy ra việc gì không?
- Lão thân không biết, người nọ đang ở tiền viện.
Mịa, thật không lúc nào yên ổn. Lý Kỳ nói:
- Đợi cháu một lát.
Lý Kỳ vội vàng mặc quần áo, cùng phu nhân đi theo Trần đại nương tới tiền viện. Vừa tới tiền viện, liền gặp một người lo lắng nói:
- Lý sư phó, lão gia nhà chúng tôi sắp không qua khỏi rồi, thiếu công tử phái ta mời ngài tới một chuyến.
- Cái gì?
Lý Kỳ kinh hô.