Bắc Tống Phong Lưu

Chương 460 : Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng

Ngày đăng: 07:27 30/04/20


Tin này chẳng khác gì sét đánh giữa đêm khuya.



Hôm trước Lý Kỳ còn tới Phàn Lâu một chuyến, thương lượng với Phàn Thiếu Bạch mấy việc ở quán bar, cũng đã gặp qua Phàn Chính. Chỉ có điều bởi vì lúc ấy Phàn Chính đang ngủ, cho nên hai người không trò chuyện với nhau. Nhưng nghe Phàn Thiếu Bạch nói, bệnh tình của Phàn Chính đã ổn định lại. Vậy mà mới qua một ngày, sao đã không qua khỏi rồi?



Lý Kỳ vốn là một người khá cẩn thận. Giờ đang là thời buổi rối loạn, dù hắn biết người hầu này đúng là người của Phàn Lâu, nhưng hắn vẫn không dám tùy tiện tin tưởng. Lập tức gọi Mã Kiều tới. Có một cao thủ ở bên cạnh liền an tâm hơn nhiều. Sau đó hắn đi theo người hầu kia vội vàng tới Phàn Lâu.



Lúc hắn tới Phàn Lâu thì đã sắp tới canh bốn. Nhưng hậu viện của Phàn Lâu vẫn đèn đuốc sáng trưng. Tiếng bước chân, tiếng hô gọi vang lên lên tiếp trong nội viện. Người hầu, nữ tỳ vội vàng đi qua đi lại.



Cảnh tượng này khiến cho Lý Kỳ tin rằng người hầu kia không nói dối.



- Lý sư phó tới rồi, thiếu công tử, Lý sư phó tới rồi.Người kia vừa vào nội viện, liền lớn tiếng kêu lên.



Két một tiếng, cửa mở, người đi ra không phải là Phàn Thiếu Bạch, mà là quản gia của Phàn Lâu. Quản gia kia tranh thủ thời gian đi lên đón chào, nức nở nói:- Lý sư phó, cuối cùng cậu cũng tới, lão gia nhà chúng tôi…



Hiện tại Lý Kỳ không biết nói gì cho tốt, chỉ phải vỗ vai của ông ta, an ủi vài câu.



Còn chưa đi vào, Lý Kỳ chợt nghe thấy tiếng hét giận dữ của Phàn Thiếu Bạch:- Tên phế vật này, ta cho ngươi nhiều tiền như vậy, ngươi lại nói bệnh của cha ta không trị được. Biến, biến, tất cả đều biến hết cho ta.



Dù tài kinh doanh của Phàn Thiếu Bạch kém xa phụ thân y, nhưng y xác thực là một đứa cỏn rất có hiếu. Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu mà trước kia Lý Kỳ hợp tác cùng y.



Lý Kỳ vừa định nhấc chân đi vào, liền thấy một lang trung xám xịt từ trong nhà đi ra. Lý Kỳ giữ y lại, hỏi:- Thực sự không làm gì được?



Vị lang trung kia lắc đầu, thở dài:- Cho dù có linh đan diệu dược, cũng vô lực xoay chuyển trời đất.



Lý Kỳ thở dài, buông tay ra, lang trung tranh thủ thời gian chuồn mất. Lý Kỳ đi theo quản gia vào trong phòng, vị quản gia kia thông báo:- Thiếu công tử, Lý sư phó tới.



Rất nhanh, Phàn Thiếu Bạch từ buồng trong đi ra.



- Phàn công tử.



- Lý sư phó, cha ta, ông ấy…Ngữ khí của Phàn Thiếu Bạch cũng có chút ngẹn ngào. Lại mời Lý Kỳ vào buồng trong. Chỉ thấy bên trong đứng bảy tám người, ba, bốn nữ tỳ. Mặt khác còn có vài thị thiếp của Phàn Chính cũng ở đây, đang che mặt khóc sướt mướt. Phàn Thiếu Bạch phất tay nói;- Các ngươi đều đi ra ngoài đi.
Phàn Thiếu Bạch vội hô:- Phụ thân, phụ thân, người không sao chứ?



Phàn Chính như phát hiện mình không còn nhiều thời gian, bàn tay nắm chặt hơn, nói:- Lý…Lý sư phó, hôm nay lão hủ gọi cậu tới, là có một việc muốn nhờ cậu.



Lý Kỳ nhướn mày hỏi:- Lão gia tử, có phải ngài muốn mượn đầu bếp của Túy Tiên Cư?



Phàn Chính gian nan gật đầu.



Lý Kỳ khó xử nói:- Lão gia tử, đây chỉ là việc nhỏ. Tuy nhiên trù nghệ của mấy tên đồ đệ của vãn bối căn bản không thể so sánh được với Trương Xuân Nhi. Bọn họ vẫn còn phải dựa vào thực đơn của vãn bối để nấu nướng. Nếu để bọn họ một mình đảm đương một phía, chỉ sợ làm hỏng thanh danh của Phàn Lâu.



Phàn Chính đã không còn nhiều tinh lực để trả lời hắn, chỉ hỏi:- Cậu…cậu có nguyện ý giúp ta không?



Lý Kỳ thấy bộ dáng này của ông ta, thầm nghĩ, cứ đáp ứng ông ta trước, đến lúc đó lại nghĩ biện pháp sau. Hắn gật đầu:- Được rồi, vãn bối đáp ứng.



Bàn tay của Phàn Chính buông lỏng, nói:- Thiếu Bạch.



- Phụ thân, hài nhi ở đây.



Phàn Chính đứt quãng nói:- Từ nhỏ con làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gió, không gặp phải chút ngăn trở nào. Nhưng đó không phải là một chuyện tốt. Con phải nhớ, việc buôn bán kiêng kỵ nhất chính là chỉ nhìn cái trước mắt, theo đuổi những cái xa xăm. Nên làm đâu ăn chắc đó.



- Vâng, hài nhi nhớ kỹ.



Phàn Chính lại nói:- Lý sư phó, cậu..cậu tới, ta có lời muốn nói.



Lý Kỳ vội vàng để gần lỗ tai lại.



- Mong…cậu..hạ..thủ…lưu..



Từ cuối cùng còn chưa nói hết, Phàn Chính bỗng buông tay, đoạn khí.