Bắc Tống Phong Lưu

Chương 463 : Tuyệt xướng

Ngày đăng: 07:27 30/04/20


Vùng ngoại ô phía đông, trên một con đường nhỏ có hai vị thư sinh đang ngắm cảnh tuyết.



- Tiên nữ! Lương huynh mau nhìn, tiên nữ hạ phàm.



Một người bỗng chỉ vào một cái hồ cách đó không xa, la hoảng lên, giống như nổi điên vậy.



Người kia quay đầu nhìn, nhất thời kinh hãi. Chỉ thấy một vị mỹ nữ sáng long lanh đứng trên mặt hồ, đoan trang tú lệ, thoáng nhìn như tiên nữ vậy. Hai người vội vàng chạy tới bên hồ, quỳ xuống đất bái lạy, một lát sau mới đứng lên, thần sắc sững sờ, ngạc nhiên nói:- Kỳ quái, chẳng lẽ vừa rồi ta hoa mắt?



Một người kinh hãi nói:- Không, không có khả năng, vì sao lại như vậy?



Hai người nhìn nhau, sau đó đồng thời bước lên mặt hồ đóng băng, cẩn thận đi tới giữa lòng hồ, cúi đầu nhìn pho tượng mỹ nhân kia, trong mắt đều lóe lên vẻ ngạc nhiên.



Thì ra lúc bọn họ đứng xa xa nhìn, rõ ràng là nhìn thấy pho tượng đứng thẳng. Nhưng tới gần xem, mới biết là nó được khắc từ mặt hồ, quả thật là thần kỳ.



- Ủa, cô gái này nhìn quen quen.



- Đúng vậy, hình như ta đã gặp cô gái này ở đâu đó.



Bỗng hai người đồng thanh kêu lên:- Tần phu nhân của Túy Tiên Cư.



….



- Phó Soái, cầu ngươi dạy cho ta bản lĩnh đó, ta van cầu ngươi.Mã Kiều ỷ vào tốc độ nhanh, không ngừng lắc lư bên cạnh Lý Kỳ, cầu khẩn nói.



Lý Kỳ bị hắn làm cho choáng váng, khó chịu nói:- Không phải ngươi không có hứng thú với nghề nấu nướng đó sao. Vậy thì học bản lĩnh đó làm gì?



Mã Kiều xoa tay nói:- Ta không có hứng thú với nấu nướng, nhưng bản lĩnh điêu khắc của Phó Soái thật quá thần kỳ. Rõ ràng có thể điêu khắc được trên mặt băng, nhìn xa lại trông như đứng thẳng. Ta nhất định phải điêu khắc một cái cho sư muội ta, để nàng ấy cao hứng.



Lý Kỳ vỗ đầu nói:- Rồi, rồi, đợi lúc nào rảnh rỗi ta lại điêu khắc giúp ngươi một pho tượng. Như vậy được chưa. Ngươi cũng đừng nhảy qua nhảy lại nữa, sáng nay ta mất máu hơn nhiều, đầu óc đang rất choáng váng đây. Ngươi tha ta đi.



Mã Kiều vội la lên:- Nếu nhờ ngươi làm còn nói làm gì nữa?



Lý Kỳ dừng cước bộ, chân thành hỏi:- Ngươi xác định muốn học?


Lý Sư Sư đứng dậy đáp lễ:- Nhờ Lý sư phó tận tình chiếu cố, bệnh của Sư Sư đã khỏi tám chín phần. Ân tình của Lý sư phó, Sư Sư tự nhiên khắc trong tâm khảm. Mời ngồi.



Lý Kỳ nói một tiếng cảm ơn, liền ngồi xuống. Thấy lẩu thịt chó trên bàn còn chưa có ai động vào, hiếu kỳ hỏi:- Sao vậy, Sư Sư cô nương không thích ăn thịt chó à?



- Không phải, chỉ là từ trước nay ta vốn ăn rất ít.Lý Sư Sư khẽ cười.



- Vậy thì đừng lãng phí, ta thay Sư Sư cô nương tiêu diệt chúng.



Lý Kỳ đào băng cả buổi sáng, đã đói tới khó nhịn. Cũng không coi mình là người ngoài, cầm lấy đũa liền gặp một miếng thịt chó, khẽ thổi, rồi bỏ vào trong miệng. Vừa nếm liền biết là phần chân, rung đùi đắc ý nói:- Thịt chó đúng là thứ thịt tới thần tiên cũng phải thèm.



Lý Sư Sư không cảm thấy Lý Kỳ thất lễ, cười khúc khích nói:- Lý sư phó nói chuyện thật thú vị. Nghe người ta nói, lẩu thịt chó này là do ngươi điều chế?



Giờ này mồm Lý Kỳ đã đầy thịt chó, không nói được, chỉ có thể gật đầu.



Lý Sư Sư tán thán:- Phàn Lâu cùng với Túy Tiên Cư đều là quán ăn số một số hai của thành Biện Kinh. Nếu đổi là người khác, không bỏ đá xuống giếng đã là nhân từ rồi. Nhưng Lý sư phó lại đúng vào lúc này hùng hồn tương trợ. Quả thực khó được. Bởi vậy đủ biết, Lý sư phó xác thực là một người trọng tình trọng nghĩa.



Lý Kỳ lắc đầu, cố gắng nuốt xuống bụng, uống một ngụm trà mới đáp:- Sư Sư cô nương, cô không thể nói như vậy.



Lý Sư Sư kinh ngạc:- Ủa, ta nói sai gì à?



- Ta cũng hy vọng cô nói sai. Không dối gì cô, trọng tình trọng nghĩa chính là điều tối kỵ nhất của thương nhân. Nhưng đây lại là khuyết điểm bẩm sinh của ta. Muốn thay đổi cũng không được. Mong rằng Sư Sư cô nương chớ nói ra khuyết điểm này của ta cho mọi người biết.Lý Kỳ bất đắc dĩ thở dài.



Lý Sư Sư vừa nghe chợt hiểu, khẽ cười:- Lý sư phó nói có lý, Sư Sư sẽ giữ mồm giữ miệng.



- Đa tạ, đa tạ.



Lý Kỳ cười ha hả:- Hôm nay Sư Sư cô nương tới đây hẳn là tới cổ động cho Phong Hành Thủ chứ?



Lý Sư Sư gật đầu:- Ta tới đây, một là phúng viến Phàn ông, tiếp theo hôm nay chính là tuyệt xướng của Phong muội muội. Ta là tỷ tỷ, đương nhiên muốn tới cổ động.



- Tuyệt xướng?



Lý Kỳ kinh hãi nói:- Chớ không phải Phong Hành Thủ bị bệnh gì bất trị?