Bắc Tống Phong Lưu

Chương 464 : Buông cô gái kia ra

Ngày đăng: 07:27 30/04/20


Bệnh bất trị? Lý Sư Sư cười khổ nói:- Lý sư phó hiểu lầm, sức khỏe của Phong muội muội vẫn tốt. Chỉ là nàng hát nốt ngày hôm nay liền không hát nữa.



Đổ mồ hôi, về hưu thì nói về hưu, còn tuyệt xướng?. Ngay cả nghỉ hưu mà cũng nói bi tráng như vậy.



- Thì ra là vậy.Lý Kỳ cười ngượng ngùng:- Ta còn tưởng rằng tuyệt xướng giống như tuyệt bút, thực sự xin lỗi.



Lý Sư Sư mỉm cười nói:- Không sao, là do ta không nói rõ.



Lý Kỳ lờ mờ nhớ Bạch Thiển Dạ từng nói, Phong Nghi Nô sẽ rời khỏi cuộc thi hoa khôi năm nay, không khỏi hỏi:- Đúng rồi, ta nghe nói Phong Hành Thủ sẽ từ bỏ vị trí sảnh thủ. Lẽ nào hôm nay nàng ấy sẽ thông báo?



- Hóa ra Phong muội muội tính toán như vậy.Lý Sư Sư khẽ thở dài một tiếng, dừng một chút, lại chậm rãi nói:- Có lẽ Lý sư phó còn không biết, ta và Phong muội muội đều từng là sảnh thủ của Phàn Lâu. Lúc Phàn ông còn trên đời, ông ấy đối xử với hai tỷ muội chúng tôi không tệ. Dù ông ấy đã buông tay, nhưng phần ân tình này, ta và Phong muội muội đều ghi nhớ trong lòng. Lý sư phó cũng biết tình hình hiện tại của Phàn Lâu rồi, nên ta không nói nhiều. Lần này Phong muội muội ra mặt tương trợ vì muốn báo ân tình cũ, dùng lần hát cuối cùng tiễn đưa Phan ông. Cũng hy vọng có thể xoa dịu tình hình khẩn cấp của Phàn Lâu. Đợi đến cuộc thi hoa khôi, nàng chỉ cần làm vài nghi thức phong cầm là được. Sẽ không như trước kia hát một khúc cuối cùng.



Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi:- Phong cầm có phải giống như rửa tay gác kiếm không?



Người này đúng thật là kỳ quái. Mình nói nhiều như vậy, y lại cảm thấy hứng thú với mấy thứ kia. Lý Sư Sư cười khổ:- Có thể nói như thế.



- Hiểu rồi.



Lý Kỳ gật đầu, bỗng thở dài:- Không thể tưởng được Phong Hành Thủ cũng là người trong đồng đạo.



Lý Sư Sư nhướn mày, nghi ngờ hỏi:- Thứ cho Sư Sư ngu dốt, không biết lời ấy của Lý sư phó có ý gì?



Lý Kỳ cười ha hả:- Đều là người trọng tình trọng nghĩa a.



Lý Sư Sư ngẩn ra, cười khúc khích:- Lý sư phó nói đúng.



Lý Kỳ cười ha hả, lại nói:- Tuy nhiên, phải nói kế này của Phong Hành Thủ rất diệu. Còn tác dụng hơn lẩu thịt chó của ta nhiều. Vậy sao Phong Hành Thủ không hát thêm mấy ngày. Nếu có thể hát một tháng, thì không thể tốt hơn.Nói xong hắn lại tiếc hận thở dài, ánh mắt vụng trộm nhìn Lý Sư Sư.



Cả tháng? Người khác nếu có thể nhìn thấy Phong muội muội một mặt, đã cao hứng lắm rồi. Ngươi đúng là lòng tham không đáy. Lý Sư Sư cười lắc đầu, tranh thủ thời gian ngăn chặn ý nghĩ kỳ lạ này của Lý Kỳ:- Ta nghĩ Phong muội muội sẽ không đáp ứng.



Mịa, không phải chỉ là hát vài bài đó sao, cũng không phải không trả tiền, thật không có nghĩa khí gì cả. Thiệt thòi vừa nãy ta còn khen nàng trọng tình trọng nghĩa. Ta muốn thu hồi lời vừa nói. Lý Kỳ cười ha hả:- Ta biết rồi, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi. Tuy nhiên suy nghĩ của Phong Hành Thủ cũng thật kỳ dị. Nàng ấy vẫn còn trẻ, lại có nhiều fan như vậy, chỉ cần lộ cái mặt ra cũng có thể lợi nhuận vài chục xâu. Mà ta làm mệt chết chỉ sợ cũng không theo kịp nàng ta. Nếu ta là nàng, không hát tới bốn, năm mươi năm quyết không từ bỏ. Tiền này quá dễ kiếm.



Hai mắt Lý Sư Sư hiện lên tia cô đơn, khẽ thở dài:- Có lẽ trong suy nghĩ của các ngươi, Phong muội muội đúng là phong quang vô hạn. Nhưn gian nan trong đó ai mà biết được.



Ủa, đây không phải là lời kịch truyền hình sao? Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu, lại thấy thần sắc cô đơn của Lý Sư Sư, liền chuyển chủ đề:- Điều này cũng đúng, nếu Phong Hành Thủ không hát nữa thì về sau tính toán làm…Từ ‘gì’ còn chưa nói ra, hắn liền đóng chặt miệng.



Lý Sư Sư liếc mắt nhìn hắn, trong mắt hiện lên tia vui vẻ, lại thở dài:- Phong muội muội tính toán thoái vị xong sẽ tới học viện của thái sư làm lão sư. Nhưng lại bị ngươi nhẹ nhàng cự tuyệt. Giờ này muội ấy đang rất sầu não.



Mịa, nữ nhân này phản ứng cũng quá nhanh đi. Lý Kỳ ngượng ngùng nói:- Ta đâu có cự tuyệt nàng ấy. Ta chỉ bảo nàng ấy quay về chờ tin tức.




Mã Kiều thấy Lý Kỳ đi ra, tranh thủ thời gian đứng dậy cười ha hả nói:- Phó Soái ra sớm vậy, sao không ngồi thêm một lúc.



Lý Kỳ nao nao, chỉ vào nổi lầu, hỏi:- Ngươi lấy đâu ra vậy?



Mã Kiều đáp:- Ta gọi.



- Ngươi gọi?



Lý Kỳ trợn mắt, đây là lần đầu tiên hắn thấy một người hầu ngưu bức như vậy, không khỏi cười nói:- Ai bảo ngươi gọi? Không phải ta đã nhờ ngươi đưa cho ngươi một bát rồi sao?



Mã Kiều ủy khuất nói:- Một bát thì thấm vào đâu. Ta tưởng ngươi còn ở trong đó lâu, cho nên mới không muốn quấy rầy, tự mình giải quyết.



- Hắc, ngươi cũng thật là biết tự giác.Lý Kỳ không khỏi hỏi:- Ngươi biết nơi này là nơi nào không?



- Đây là Phàn Lâu.



- Vậy ngươi có biết một bữa cơm này mất bao nhiêu tiền không?



Mã Kiều lắc đầu:- Còn chưa tính tiền mà.



Lý Kỳ bị thằng nhãi này làm cho tức giận:- Mịa, ngươi ăn mà cũng không hỏi giá tiền à?



Mã Kiều tự nhiên nói:- Có Phó Soái ở đây, ta đâu cần quan tâm những thứ vụn vặt đó. HƠn nữa vị chưởng quỹ vừa nãy đối xử với ta rất tốt. Thỉnh thoảng còn phái người đi lên hỏi ta xem có cần thêm rượu không. Tuy nhiên ta đều cự tuyệt.



Bởi vì Lý Kỳ có ơn lớn với Phàn Lâu, chưởng quỹ kia tự nhiên không dám chậm trễ hắn.



- Cái này mà ngươi gọi là cự tuyệt.



Lý Kỳ hận không thể đá thằng nhãi này một cước. Cũng không phải hắn lo lắng tới vấn đề tiền nong. Chỉ là hắn cảm thấy mình làm lão đại quá uất ức. Lại nghĩ tới Phong Nghi Nô sắp lên, chỉ vào Mã Kiều nói:- Rồi rồi, ngươi có bản lĩnh, khoản sổ sách này đợi tí nữa ta lại tính với ngươi. Nhưng ngươi nhớ kỹ, rượu và thịt này không phải tặng không cho ngươi.Nói xong, hắn liền nhấc chân đi xuống lầu.



Mã Kiều vừa nghe câu cuối cùng kia của Lý Kỳ, sắc mặt xiết chặt, đâu còn lo lắng tới rượu ngon và thịt chó, vội vàng đuổi theo. Đang lúc y chuẩn bị cầu xin tha thứ, Lý Kỳ bỗng dừng cước bộ, ánh mắt nhìn về phía căn phòng phía nam. Mã Kiều quay đầu nhìn, cũng ngẩn ra. Chỉ thấy Phong Nghi Nô bị người ngăn cản ở đó. Song phương hình như còn cãi cọ. Nhưng do chỗ đó nằm ở góc chết, chỉ có chỗ Lý Kỳ đứng mới có thể nhìn thấy rõ ràng. Mà lầu năm vốn không có khách. Cho nên trừ Lý Kỳ và Mã Kiều ra, người bên ngoài không nhìn thấy. Mã Kiều nói;- Ủa, hình như Phong Hành Thủ gặp phải phiền toái.



- Ta thấy rồi.Lý Kỳ nhàn nhạt nói một câu, liền nhấc chân đi tới. Vừa tới chỗ rẽ, chợt nghe thanh âm giận dữ của một nam nhân:- Ngươi chỉ là một ca kỹ bán rẻ tiếng cười mà thôi. Chủ nhân nhà ta mời ngươi đi vào, đã là cân nhắc ngươi rồi. Ngươi đừng không biết tốt xấu.



Nguy rồi. Lý Kỳ vừa nghe thấy lời này, lập tức bước nhanh hơn. Nhưng hắn vẫn chậm một bước. Chỉ thấy Phong Nghi Nô tức giận bạt tai một cái. Nam tử kia không ngờ Phong Nghi Nô dám động thủ, nên dính chọn một cái tát.



Nam nhân kia thẹn quá hóa giận, giơ tay bắt lấy tay của Phong Nghi Nô, tay kia giơ lên định tát trả lại. Lý Kỳ tranh thủ thời gian kêu lên:- Dừng tay.Cùng lúc đó, Mã Kiều giống như một con báo chạy tới, nắm lấy tay người nam nhân kia, kinh ngạc nói:- Vị huynh đệ này có còn là nam nhân hay không? Như vậy ngươi cũng có thể hạ thủ được?