Bắc Tống Phong Lưu

Chương 477 : Giữ lại

Ngày đăng: 07:28 30/04/20


Lý Kỳ như là đã quyết tâm muốn đọ sức một phen với lịch sử, mời chào nhân tài như vậy, không thể nghi ngờ là một việc cần phải làm trước mắt, đây cũng là ưu thế không có nhiều lắm của kẻ xuyên việt như hắn, nếu để cho hắn đi hành quân đánh giặc, vậy thật rất ép buộc rồi. Bỏ qua một bên loại tình cảm sùng bái không nói, chỉ dựa vào một thân bản lĩnh của Nhạc Phi, Lý Kỳ cũng sẽ không để y cứ như vậy mà từ trong tay chạy đi, nhưng vấn đề là, Nhạc Phi lần này hồi hương là muốn hành hiếu lễ, cho dù việc lớn bằng trời, cũng không thể ngăn cản người khác đi túc trực bên linh cữu cha nha. Nếu chỉ có một hai tháng, Lý Kỳ cũng mặc y, nhưng là phải thủ tang ba năm, vậy… vậy thật là làm hắn không thể chấp nhận được.



Mã Kiều thấy bộ dáng quá sợ hãi của Lý Kỳ, tức giận nói- Phó soái, việc này có cái gì ngạc nhiên đâu, bình thường thủ tang chẳng phải đều ba năm sao? Chẳng lẽ ngươi không biết sao?



“Ngươi thì hiểu cái gì chứ?”Lý Kỳ tức giận nói:- Đa tạ ngươi nhắc nhở, phụ mẫu ta cũng còn khoẻ mạnh, sống thêm bảy tám chục năm không thành vấn đề.



Mã Kiều cả kinh nói:- Hả? Kia Phó soái vì sao không đón cha mẹ ngươi tới nơi này?Gã chưa từng nghe Lý Kỳ đề cập đến cha mẹ của hắn, dĩ nhiên coi cha mẹ của hắn đã qua đời rồi.



Lý Kỳ hừ nói:- Phụ mẫu ta đều là thế ngoại cao nhân, không muốn nhập trần thế.



Mã Kiều thật sự là tin lời Lý Kỳ nói, gật đầu nói:- Vậy cũng giống sư phụ ta, lão nhân gia ông ta không biết mấy chục năm không hề xuống núi rồi.



Lý Kỳ lười tán gẫu với kẻ dở hơi này, hướng tới Nhạc Phi nói:- Nhất định phải ba năm sao?



Nhạc Phi gật gật đầu.



Lý Kỳ cau mày, hơi trầm ngâm, đột nhiên hỏi:- Trước đó ngươi nói ngươi sau này hy vọng ra sức vì nước, không biết lời ấy có thật hay không?



Nhạc Phi gật đầu nói:- Nhạc Phi không dám nói ngoa. Từ nhỏ cha ta đã dạy tương lai ta nhất định phải làm một nam tử hán tận trung vì nước, tuy rằng ông ấy đã qua đời, nhưng Nhạc Phi không dám quên lời dạy bảo của lão nhân gia. Nhạc Phi không cầu có thể danh vang thiên cổ, nhưng cầu không thẹn với trời đất.



Khi y nói xong lời này vô cùng có lực, hào khí vạn trượng, làm cho lòng người ta nảy sinh sự kính trọng.



Trong lòng Lý Kỳ khâm phục không ngừng, không thể tưởng được y còn trẻ như vậy mà đã có khát vọng như thế, so với ta thật sự là mạnh hơn nhiều lắm. Cười hỏi:- Vậy cha ngươi có dạy ngươi, là việc nước quan trọng, hay là việc nhà quan trọng không?



Nhạc Phi không chút do dự nói:- Tất nhiên là việc nước quan trọng.



Mã Kiều lẩm bẩm:- Sư muội ta quan trọng nhất.



Má ơi! Lý Kỳ rất nhanh trừng mắt nhìn y, lại hướng sang Nhạc Phi mà nói: - Tốt lắm. Ngươi có thể nói như vậy, ta rất là vui mừng, lúc này Đại Tống chúng ta đang thu phục mười sáu châu Yến Vân, đúng là lúc dùng người, ngươi đã có một thân bản lãnh thực sự, lúc này không vì nước mà kiến công lập nghiệp, lại còn đợi đến khi nào. Vì nước xuất lực, việc này còn nhìn vào năng lực mà định ra, dân chúng bình thường nộp thuế, cũng là vì nước xuất lực. Ngươi nói chỉ cầu không thẹn với trời đất, nhưng với năng lực của ngươi, nếu là chỉ làm một dân chúng bình thường thì không khỏi quá lãng phí, ngươi đây khác nào không chỉ thẹn với sự kỳ vọng của cha ngươi đối với ngươi, còn là tổn thất của Đại Tống ta. Đương nhiên, không phải ta phản đối ngươi thủ tang cha, chỉ là ta cảm thấy cha ngươi trên trời có linh thiêng, cũng không hy vọng ngươi bởi vì ông ta mà từ bỏ cho một cơ hội tốt như vậy.




Mã Kiều lắc đầu nói:- Không biết.



Nhạc Phi ngẩn ra, ngượng ngùng nói:- Xin hỏi sư phụ Mã đại ca là ai?



- Sâu rượu.



Lý Kỳ cau mày nói:- Mã Kiều, ngươi chẳng tôn sư trọng đạo tí nào nha.



Nhạc Phi cũng thoáng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Lý Kỳ, từ trước đến nay y vẫn vô cùng tôn trọng sư phụ đấy.



Mã Kiều tức giận nói:- Là tự sư phụ ta bảo chúng ta gọi ông ta như vậy đấy, ông ta rất là ưa thích xưng hô thế này, nếu ngươi không tin đại khái có thể đến hỏi sư muội ta, hơn nữa nông phu thường vào trong núi đốn củi cũng đều gọi ông ta như vậy đấy, một ngày ông ta uống rượu ba canh giờ, ba canh giờ tỉnh rượu, sáu canh giờ khác đều ngủ, cho dù lúc dạy chúng ta công phu, cũng là nửa tỉnh nửa say đấy.



Má ơi! Người này cũng hiếm thấy đó nha, cũng may mà Mã Kiều có thể xuất sư, mà hẳn không dễ dàng gì. Lý Kỳ dở khóc dở cười nói:- Xem ra thật sự là có sư phụ dạng gì, liền có đồ đệ cái dạng đó nha.



Mã Kiều vừa nhấc tay vừa nói:- Lời ấy sai rồi, tửu lượng của ta mạnh hơn sư phụ nhiều, sư phụ ta nói, luyện công phu cần có thể bổ khuyết, nhưng uống rượu, lại chính là thiên phú, không học được đấy.



Lý Kỳ hoàn toàn hết chỗ nói rồi.



Nhạc Phi cười nói:- Tửu lượng Mã đại ca thật sự là tốt.



Mã Kiều ha hả cười, một chút ý tứ khiêm nhường cũng không có, nói:- Nhạc Tiểu ca, không nói gạt ngươi, lâu lắm rồi ta không gặp được đối thủ tốt, ta biết ngươi vừa nãy không hề sử xuất toàn lực, đương nhiên, ta cũng không. Nếu không như vậy đi, đợi sau khi ngươi ăn xong, chúng ta lại luận bàn một phen, thế được không?



Nhạc Phi vốn là người tập võ, rất nóng lòng muốn thử, vừa mới gật đầu một cái, bỗng nhiên lại không yên nhìn về phía Lý Kỳ.



Lý Kỳ cũng muốn biết thủ đoạn của Nhạc Phi, gật đầu cười nói:- Ta không ý kiến.



----------oOo----------