Bắc Tống Phong Lưu
Chương 484 : Khó lòng phòng bị
Ngày đăng: 07:28 30/04/20
Bữa tiệc này còn chưa bắt đầu thì Lý Kỳ đã đi thẳng vào vấn đề làm cho bữa tiệc được đẩy lên cao trào. Làm cho tâm trạng của Vương Phủ rất tốt ăn uống cũng ngon hơn.
Ăn bún cay thập cẩm giữa mùa đông giá rét là điều thích nhất. Sau khi Lý Kỳ làm một lần về cách ăn lẩu cay thì mọi người liền ăn ngấu nghiến, nắm những vốc lớn, dùng đũa nhẹ nhàng đẩy cho đồ ăn rơi vào nồi sau đó ăn thoải mái, nâng chén chạm cốc rất náo nhiệt.
Thực ra sau khi nhìn thấy cảnh này không thể coi đây là món bún thập cẩm chính tông được bởi vì trong đó thiếu rất nhiều nguyên tố. Mà quan trọng nhất đó chính là ớt, nhưng nhìn ở góc độ thời đại này thì bọn họ không biết là trên đời này có ớt. Sau này Lý Lỳ còn đặc biệt nghiên cứu ra loại nước sốt mù tạc và dầu ớt cũng chẳng kém gì với bún thập cẩm cay đời sau là bao nhiêu.
Tuy trình độ làm bún tập cẩm của Lý Kỳ chỉ hơi cay nhưng ăn vào vẫn bị đỏ bừng mặt lên, mồ hôi vã ra nhưng đồng thời cơ thể cũng ấm lên nhiều không hề thấy lạnh. Cảm giác thoải mái khó nói lên lời. Càng ăn càng thơm, càng ăn càng ngon. Uống một ngụm canh thì đúng là tuyệt vời. Hai cảm giác này khiến mọi người thích vô cùng.
Dường như Hột Thạch Liệt Bột Hách rất thích loại bún cay thập cẩm này. Măng trúc ở trên bàn y rất nhiều, hơn nữa y chỉ ăn thịt, rau xanh... Y vừa lau mồ hôi vừa vùi đầu vào ăn không nói chuyện một câu nào. Trong lòng Lý Kỳ tràn đầy tin tưởng hợp tác. Đương nhiên y cũng là người được hoan nghênh nhất. Vương Phủ và đám chó săn của y liên tiếp mời rượu hắn, hư vinh trong lòng được thỏa mãn.
Lý Kỳ đang bưng một chén trà nóng dựa vào một góc, hắn cũng không muốn ngồi chung chiếu với những người này. Mặc dù vẫn đang nhìn cảnh tượng xa hoa này nhưng trong lòng hắn đủ các loại cảm giác lẫn lộn không biết là có nên khen mình làm tiệc tốt hay là oán hận một câu không. Gió mát làm say lòng người từ Hàng Châu đến thẳng tận Biện Châu.
Đúng lúc Lý Kỳ đang ngẩn người ra thì bên cạnh có tiếng cười vang lên:- Lý Kỳ, đúng là không thể tin được ngươi lại là một người dối trá như vậy.
Lý Kỳ ngẩn ra, lập tức kịp phản ứng cười nói:- Điện hạ, đó là hoàn cảnh thôi mà. Không cần dùng thật, lẽ nào điện hạ lại muốn tôi phải giơ biểu ngữ đứng ở chỗ này mà hô to “ Trả lại mười sau châu Yến Vân cho ta”.
Triệu Giai cười ha ha nói:- Đây là ý tưởng hay, đáng để thử một lần lắm chứ.
- Vậy điện hạ đi đi, tôi chi tiền!Lý Kỳ tức giận nhìn Triệu Giai nói sang chuyện khác:- Đúng rồi, sao điện hạ lại không ăn?
Triệu Giai vỗ vỗ bụng nói:- Vừa rồi ở bếp ăn no rồi, giờ sao ăn được nữa.
Lý Kỳ chọc ghẹo nói:- Vừa rồi lúc điện hạ ở bếp không nhổ nước miếng vào nồi của đặc sứ nước Kim đấy chứ?
- Lý Kỳ, ngươi cũng coi thường ta quá đấy. Triệu Giai ta sao có thể thể làm chuyện hạ lưu thế chứ?Vẻ mặt của Triệu Giai khinh thường, dừng lại một chút vẻ mặt của y lại tò mò nói:- Ngươi không ói ra đấy chứ?
Lý Kỳ trợn mắt nói:- Xin lỗi, tuy tôi không quân tử được như điện hạ nhưng cơ bản vẫn là người có nghiệp vụ. Chuyện như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra ở nhà bếp của tôi đâu.
- Đáng tiếc, đáng tiếc!
Vừa dứt lời thì bên kia có người hát lên:- Ngươi còn có phạm vi khống chế, lại đến gần cuộc chiến mà ngươi sắp xếp, đến đường lui ta cũng không có. Muốn thoát khỏi cạm bẫy lại lâm vào khốn cảnh. Ta không có dũng khí quyết định thắng thua cũng không có may mắn trốn thoát. Ta như một quân cờ tùy ý ngươi quyết định.
Bài hát vốn dĩ ai oán vô cùng nhưng do Phong Nghi Nô thể hiện thì lại tràn đầy một cuộc sống bất đắc dĩ như thân phân bi ai của người phụ nữ của thời đại này.
Lý Lỳ không thể không thừa nhận, bài hát này nàng hát đúng là hay hơn Qúy Hồng Nô, bởi vì tiếng ca của nàng nghe rất chân thành. Không ngờ bài hát này còn mang đến sự cộng hưởng của tất cả những ca kĩ. Nét mặt vui cười của họ dần biến mất mà thay vào đó là sự đau thương.
Đợi sau khi âm thanh réo rắt kia biến mất trong phòng khách vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Hột Thạch Liệt Bột Hách nghe không hiểu Phong Nghi Nô hát gì lại nhìn thấy không khí kỳ lạ như vậy, trong lòng y giật mình, liền vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Cú vỗ tay này của y khiến cho mọi người tỉnh lại cũng vỗ tay theo.
Phong Nghi Nô thoáng nhìn Lý Kỳ. Nàng đứng lên cảm ơn sau đó nhập vào đoàn đến thi lễ với Vương Phủ, điều này cũng báo trước buổi biểu diễn của nàng đã kết thúc.
Vương Phủ ngoài miệng thì tán dương mấy câu nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý vào Hột Thạch Liệt Bột Hách. Điều đáng tiếc là y không có được bất cứ một đáp án nào. Điều này khiến Vương Phủ không được vui, đi hay ở rốt cuộc ngươi cũng không nói một lời. Y liền dò hỏi:- Hột Thạch Liệt tiên sinh, ngài cảm thấy Phong Hành thủ hát thế nào?
Hột Thạch Liệt suy đoán là hiểu ngay được ý đồ, liền giả vờ hồ đồ nói:- Vương Tướng xin đừng giễu cợt ta, ta nghe không hiểu câu nào, đâu biết khúc nhạc này có hay hay không?
Vương Phủ nghe thấy y nói như vậy đành phải bảo Phong Nghi Nô lui ra, không có cớ, y cũng không dám động vào Phong Nghi Nô. Lý Sư Sư cũng không phải là người dễ chọc vào, nhưng y nghĩ mãi mà không thông, vì sao Hột Thạch Liệt Bột Hách biến thành một quân tử, điều này khiến y rất phiền lòng.
Rốt cuộc Phong Nghi Nô cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc đi tới cửa vẫn không tự chủ được nhìn về phía Lý Kỳ. Nhưng người này đang ở phía sau cùng thảo luận về khúc nhạc này với Triệu Giai, căn bản là họ không để ý gì.
Mặc dù Phong Nghi Nô đã rời khỏi nhưng bữa tiệc vẫn còn đang được tiến hành. Triệu Giai và Lý Kỳ hàn huyên một lúc rồi tìm cớ ra về, y không thích loại yến hội này.
Triệu Giai vừa mới đi được chưa lâu thì Mã Kiều bỗng đến trước cửa làm động tác ra hiệu với Lý Kỳ.
Lý Kỳ lặng lẽ đi ra, nhỏ giọng nói:- Chuyện gì vậy?
- Phó soái, Phong hành thủ xảy ra chuyện rồi?