Bắc Tống Phong Lưu

Chương 485 : Nghĩ cách cứu viện

Ngày đăng: 07:28 30/04/20


Vừa rồi còn rất ổn, sao trong nháy mắt đã xảy ra chuyện rồi? Lý Kỳ kinh ngạc hạ giọng nói:



- Xảy ra chuyện gì vậy?



- Phó soái đi theo tôi.



Mã Kiều dẫn theo Lý Kỳ đi vào gian phòng trái, chỉ nhìn thấy một tiểu nha hoàn đang đứng dưới gốc cây đại thụ, nhìn rất kích động, cô ta nhìn thấy Lý Kỳ liền vội vàng ra đón:



- Đại nhân, cầu xin ngài hãy cứu lấy nương tử nhà tôi.



Bấy giờ Lý Kỳ mới nhìn rõ khuôn mặt của nha hoàn này đúng là nha hoàn Nhu Tích của Phong Nghi Nô, hắn chau mày nói:



- Cô đừng hoảng hốt, xảy ra chuyện gì vậy?



Nhu Tích vội la lên:



- Là thế này, vừa rồi nương tử đến biệt viện mà Vương Tướng có an bài cho cô ấy để lấy đồ chuẩn bị về, nhưng lúc quay về phòng đợi thì cô ấy phát hiện ra trâm cài đầu bị mất cho nên đã bảo tôi ra ngoài tìm. Khi tôi tìm thấy trâm quay về thì đột nhiên có hai người đàn ông đứng ở cửa. Dù có nói thể nào bọn họ cũng không để tôi vào, tôi sợ nương tử cô ấy đã gặp phải nguy hiểm gì rồi?



Thật là kỳ lạ, Vương Phủ và Hột Thạch Liệt Bột Hách đều ở trong phòng. Nhìn vẻ vừa rồi của bọn họ chắc không phải là giả vờ. Ngoài bọn họ ra, trong Vương phủ này còn ai dám có ý đồ với Phong Nghi Nô?



Lý Kỳ suy nghĩ một chút trong đầu đột nhiên có suy nghĩ: “Chẳng trách, chẳng trách vừa rồi ta có cảm giác thiếu một người, hóa ra là y.”



Nhu Tích nhìn Lý Kỳ, lắp bắp:



- Đại nhân, ngài nói gì vậy?



- À, không có gì?



Lý Kỳ nao nao, thầm nghĩ bây giờ tất cả còn chưa được rõ, tạm thời vẫn đừng kinh động đến Vương Phủ thì tốt hơn. Sau khi đã quyết định, hắn nhân tiện liền nói:



- Bây giờ cô lập tức dẫn ta sang biệt viện kia nhìn xem.



- Vâng!



Nhu Tích dẫn Lý Kỳ vội vàng di về phía con đường nhỏ dẫn đến gian phòng trái. Đi được một lúc, vòng qua hồ nước đi vào nơi vắng vẻ thanh tĩnh, ba người trốn ở trong một góc tường nhìn về phía cửa, quả như lời Nhu Tích nói có hai đại hán đang đứng ở cửa.



Nếu cứ xông vào, chẳng may Phong Nghi Nô không có ở trong đó thì phải làm sao? Lý Kỳ nhướn mày nói:



- Xem ra phải nghĩ cách dụ hai tên kia đi mới được.



Mã Kiều chớp chớp mắt nói:



- Chuyện này đơn giản mà.



- Đơn giản?



Lý Kỳ ngạc nhiên nhìn gã, nói:



- Vậy ngươi đi đi.



- Chờ một lát!



Mã Kiều nói xong liền rút một chai rượu hồ lô ở bên hông ra hung hăng uống một ngụm.
- Lý... Lý Kỳ, cứu ta.



- Đồ thối tha, ngươi dám cắn ta?



Vương Tuyên Ân dữ tợn la lớn:



- Vương Bình, Vương Bình.



Lý Kỳ cười ha ha:



- Nha Nội, đầu ngươi có vấn đề à, nếu người của ngươi còn đứng ở ngoài thì ta có thể đứng được ở đây sao?



- Ngươi...



Vương Tuyên Ân trợn hai mắt lên chỉ vào mũi Lý Kỳ lạnh giọng quát:



- Lý Kỳ, ngươi thật to gan dám gây rối à. Tốt nhất là ngươi nên thức thời một chút, Nha Nội ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Còn nếu không đừng trách Nha Nội ta đây không khách sáo.



“Ta sợ quá! Ngươi còn chưa đủ tư cách đâu.”



- Vậy được, chúng ta đi!



Lý Kỳ vỗ vỗ vào tay Phong Nghi Nô đang khoác vai hắn, nhỏ giọng nói:



- Nếu Nha Nội không chào đón chúng ta, vậy chúng ta đi thôi.



Vương Tuyên Ân thấy Lý Kỳ không coi mình ra gì liền giận giữ mắng to:



- Tên đầu bếp thối tha.



Vung tay đánh về phía Lý Kỳ.



Mặc dù Lý Kỳ không lợi hại được như Mã Kiều nhưng đối phó với kẻ háo sắc thì dư kinh nghiệm, hắn đá cho tên này ngã lăn xuống đất rồi cười lạnh nói:



- Nha Nội, ta đây đang giúp ngươi đấy.



Hắn đúng là không hề sợ Vương Tuyên Ân. Đơn giản là Vương Tuyên Ân chắc chắn là không dám để Vương Phủ biết chuyện này.



Nói xong hắn liền kéo tay Phong Nghi Nô chạy ra ngoài.



Vương Tuyên Ân không thể ngờ được Lý Kỳ lại dám ra tay với y, y ngây cả người ra, cho đến giờ cũng chưa có ai dám động thủ với y cả? Ngay cả Vương Phủ cũng rất ít khi đánh y, duy chỉ một lần duy nhất đánh y, còn lại tất cả đều nhờ vào phúc của Lý Kỳ. Vương Tuyên Ân hận là không thể phanh thây được Lý Kỳ nhưng y cũng biết mình không phải là đối thủ của hắn.



Lý Kỳ cầm tay Phong Nghi Nô vừa đi ra ngoài thì nhìn thấy bóng hai tên thị vệ kia về, hắn rùng mình. Trong lòng thầm nghĩ không hay rồi. Dường như hai người kia cũng phát hiện ra Lý Kỳ, chúng liền quát lớn:



- Ai đó?



- Đi mau!



Lý Kỳ thấp giọng nói một câu, nắm lấy thay Phong Nghi Nô chưa đi được hai bước thì đã nghe thấy tiếng Cao Nha Nội rú lên điên cuồng:



- Mau bắt lấy bọn chúng!