Bắc Tống Phong Lưu

Chương 486 : Phát hiện kinh người

Ngày đăng: 07:28 30/04/20


“Không xong rồi!”



Lý Kỳ kéo Phong Nghi Nô kêu lên:- Chạy nhanh!



Trong lòng lại thầm mắng Mã Kiều, mẹ kiếp, vương phủ lớn như vậy chạy một vòng cũng đủ chết rồi.



Mã Kiều thật không ngờ khó khăn lắm mới vui sướng trêu đùa với hai tên kia được một chút thì trên đường lại xuất hiện hai ba tên thị vệ khác, hai tên kia lập tức bảo mấy người kia đuổi theo gã. Chúng có thể được Vương Tuyên giữ bên cạnh mình đương nhiên cũng không phải kẻ ngốc, đuổi được một lúc liền mơ phát hiện ra có điều gì lạ, bị đánh có đau một chút, nhưng nếu làm hỏng việc tốt của Vương Tuyên Ân thì nửa đời sau của chúng không hay rồi, cho nên tốt nhất là quay về, không ngờ đúng là đã xảy ra chuyện, lại nghe thấy tiếng gầm rú của Vương Tuyên Ân, hai tên kia run rẩy cả người liền giơ gậy đuổi theo Lý Kỳ.



Lý Kỳ dẫn theo một nữ nhân, hai người cùng chạy nhìn xung quanh nhưng không thấy một bóng người. Trong lòng hắn biết chắc chắn Vương Tuyên Ân đã có sự chuẩn bị, hắn không ngừng kêu khổ. Thế này thì tốt rồi, chẳng những không cứu được Phong Nghi Nô ra mà còn lôi mình vào cuộc. Trong lòng hắn không ngừng cầu nguyện Mã Kiều có thể quay về giúp kịp lúc.



Nhưng lý tưởng thì tốt đẹp còn thực tế thì lại tàn khốc.



Phong Nghi Nô nghe thấy tiếng bước chân phía sau càng gần hơn không đề nổi sức nữa, nàng lập tức nhụt chí, bước chân cũng chậm hơn, uể oải nói:- Lý Kỳ, ngươi đừng để ý đến ta nữa mau chạy đi.



“Cô nàng ngu ngốc này, cô cho rằng ta bỏ cô lại thì tên chó má kia sẽ buông tha cho ta sao?”Lý Kỳ mở miệng vừa định bảo chạy mau thì cảm thấy có lực rất mạnh ở phía sau, quay đầu nhìn thì đúng lúc đó gặp phải cây gậy đập vào trước mặt.



- Ôi!Phong Nghi Nô kêu lên một tiếng.



Theo bản năng Lý Lỳ giơ cánh tay phải lên, chỉ nghe thấy bốp một tiếng, cánh tay đau nhức, hắn đau đến mức suýt nữa hét lên, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống, nhưng lúc này bất chấp tất cả, hắn nhấc chân đá một cái vào đúng bụng tên kia, cú đá này mang theo cơn phẫn nộ, ẩn chứa một sức mạnh to lớn.



Tên kia hét to một tiếng, trượt chân lảo đảo bước về phía sau, đúng lúc đó thì đụng phải tên phía sau, hai người cùng ngã xuống đất. 



Cơ hội này đúng là hiếm có, sao Lý Kỳ có thể bỏ qua chứ. Hắn dùng sức kéo lấy tay Phong Nghi Nô bỏ chạy như điên. Nhưng mỗi lần nhấc cánh tay phải thì lại đau đến tận tim. Phong Nghi Nô nhìn Lý Kỳ, thấy mặt hắn đầy mồ hôi, nàng khẽ cắn môi son nói không lên lời liều mạng chạy theo Lý Kỳ.



Hai người chạy như con thiêu thân, ở đâu có đường thì chạy trốn ở đó. Chạy được một lúc bỗng đến chỗ trời tối như mực đến đường cũng không nhìn rõ nữa.



Đây là đến đâu rồi? Lý Kỳ dừng lại thở dốc một hơi bỗng lại nghe thấy phía sau có tiếng bước chân dồn dập.



“Chết tiệt! Vẫn còn đuổi theo à?” Lý Kỳ thầm mắng một tiếng, nghĩ chắc chắn là tiêu rồi, lại nghe thấy tiếng thở gấp của Phong Nghi Nô liền nói không lên lời, biết là nếu còn tiếp tục chạy chắc chắn sẽ bị bắt, bèn nhìn sang bốn phía, bỗng linh cơ lóe lên, kéo Phong Nghi Nô chạy tới trước rồi ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói:- Đừng nói gì.
Lý Kỳ kêu lên một tiếng kinh hãi rồi lại ngậm miệng nhỏ giọng nói:- Cô chắc chắn chứ?



Phong Nghi Nô nói:- Chắc không sai đâu.



Mắt Lý Kỳ lại sáng lên nói:- Cô thực sự chắc chắn chứ?



Phong Nghi Nô gật gật đầu nói:- Chắc chắn không sai, trước kia ta đã đến đây rất nhiều lần rồi, hơn nữa ở Kinh Thành cũng không có mấy người có được phủ như quy mô của phủ đệ này đâu.



Nàng ta nói cũng có lý. Lý Kỳ lâm vào trầm tư, bỗng tay trái bị kéo, rồi nghe thấy Phong Nghi Nô nói:- Đi!



- Hả? Lại đi đâu?



- Ngươi theo ta là được.



- Ồ!



Phong Nghi Nô dẫn hắn đi vào một con đường nhỏ phía tây, tuy đường rất vắng nhưng trên đường vẫn gặp 2-3 người hầu. May mà Lý Kỳ tỉnh táo mới không bị phát hiện, nhưng vẫn bị hai người kia dọa chết khiếp.



Đi đường chừng một tuần trà thì họ đi đến trước một cánh cửa. Phong Nghi Nô nhìn xung quanh thấy không có người, nàng vui sướng nói:- Đi nhanh lên, ra khỏi cánh cửa này là chúng ta an toàn rồi.Nàng nói xong liền đi về phía cánh cửa kia nhưng bỗng nhiên Lý Kỳ giật tay lại.



Phong Nghi Nô lặng một hồi, quay đầu nhìn lại:- Sao vậy?



Lý Kỳ nói:- Giả như chúng ta ra ngoài từ chỗ này, nếu có người phát hiện cửa này bị mở ra thì nhất định sẽ biết có người đi vào. Hơn nữa lúc chúng ta ra khỏi cánh cửa kia hình như vẫn quên chưa đóng.



Đóng cửa? Lúc này mà còn quan tâm đến cánh cửa đóng hay mở sao? Phong Nghi Nô khó hiểu nói:- Cái này thì có liên quan gì? Chúng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mà.



Lý Kỳ do sự một hồi rồi nghiêm mặt nói:- Phong hành thủ, nếu ta nói cho cô biết, ta hy vọng cô có thể theo ta đi đường cũ quay về Vương phủ thì cô có đồng ý hay không?