Bắc Tống Phong Lưu
Chương 509 : Quyết chiến đỉnh cao (thượng)
Ngày đăng: 07:28 30/04/20
Trong Cổ Chu bát trân, có một món gọi là pháo đồn, nói trắng ra chính là lợn sữa.
Lúc Lý Kỳ chọn nguyên vật liệu cũng đã từng nói, cao thủ chân chính so tài, lựa chọn nguyên liệu là khâu vô cùng quan trọng. Cứ cho là trù nghệ của ngươi có cao đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể lấy cơm chiên trứng đi thắng nổi vi cá bào ngư của người ta được.
Món này là một trong bát trân, có thể thấy sức cạnh tranh lớn đến mức nào.
Ánh mắt của tất cả mọi người có mặt tại đó đều tập trung vào con lợn sữa đỏ au.
Cao Bình đột nhiên nói:- Bẩm bệ hạ, kì thực món ăn này của tiểu nhân không hề có tên là lợn sữa quay.
Mọi người lại ngẩn ra. Tống Huy Tông lấy làm hiếu kỳ hỏi:- Vậy chứ tên là gì?
Cao Bình đáp lời:- Trân Trư.
- Trân châu? (Trư và Châu trong tiếng Hán đồng âm)
Tống Huy Tông dở khóc dở cười nói:- Cao sư phụ, món này của ông rõ ràng là lợn sữa quay, sao có thể là trân châu được.
Cao Bằng biết Tống Huy Tông hiểu lầm bèn vội vàng giải thích: - Bẩm bệ hạ, Trân Trư mà tiểu nhân nói, là trân trong trân châu, trư trong nhũ trư (lợn sữa).
Tống Huy Tông nghe lời giới thiệu của y tựa như một câu vè, không khỏi ngẩn ra một lúc rồi mới kịp phản ứng, nhấn mạnh từng chữ:- Ngươi nói TRÂN - TRƯ?
Cao Bình ngượng ngùng gật đầu nói: - Đúng là Trân Trư ạ.
Thái Kinh bật cười ha hả, nói: - Cao sư phụ, món này của ông thật là thú vị.
Mọi người đều nhịn không được phì cười.
Tống Huy Tông vẫn là chưa rõ lắm, bèn hỏi: - Nhưng món này của ngươi rõ ràng là lợn sữa quay, tại sao lại gọi là Trân - Trư?
- Xin bệ hạ đợi một chút.
Tuy nhiên điều này không hề ảnh hưởng đến sự kì vọng của mọi người đối với món ăn. Trong buổi tứ quốc yến lần trước, món canh của Long Giang rõ ràng là không đủ, nhưng năm nay món canh cá của hắn lại khiến mọi người sáng mắt lên, vậy nên càng làm tăng sự kì vọng của mọi người đối với món này.
Long Giang đặt chiếc mâm lên bàn rồi quay về phía mọi người hành lễ, mở chiếc lồng đậy ra, cao giọng nói:- Món ăn hôm nay tiểu nhân mang đến cho các vị chính là "Chưởng Thượng Kim Châu".
Chỉ dựa vào một cái tên đã giành được ánh mắt tán thưởng của Hột Thạch Liệt Bột Hách.
Mọi người đưa mắt nhìn, chỉ thấy chính giữa mâm là một bàn tay gấu to đùng tỏa ánh sáng hồng kim, hơn nữa còn đang bốc khói nghi ngút, sò khô xếp xung quanh, dùng thanh diệp điểm xuyết. Đương nhiên, thứ hấp dẫn ánh mắt người ta nhất vẫn là trên bàn tay gấu còn có một viên kim châu lóe ánh kim quang. Một món ăn quả đúng như tên gọi.
Đoàn Chính Văn bật cười ha hả:- Trong bát trân đã thấy được ba món, chuyến này quả là không tệ!
Tống Huy Tông cười hỏi: - Long sư phụ, kim châu trên bàn tay gấu kia là gì vậy?
Long Giang chắp tay nói: - Chính là ngư mật diệp. Tiểu nhân dùng nước cá Lô và mật ong điều chế thành nước mật cá, sau đó dùng bột cán thành lớp vỏ mỏng, trên bề mặt bột cho thêm một lớp nguyên liệu đặc chế có màu hoàng kim, rồi gói lại, sau đó lấy hai viên đá, mỗi viên khoét thành dạng bán cầu, cho bột mì vào trong đó rồi lấy mảnh kia đè lên, băng đông lại một lúc, đợi sau khi bột định hình, phá lớp băng bên ngoài đi thì thành được hình dạng thế này.
Mọi người đều là lần đầu nghe thấy cách làm này, không biết làm như thế rốt cuộc có gì hay, ngay cả Tả Bá Thanh cũng nhất thời không thể làm rõ.
Tống Huy Tông lại hỏi:- Vậy món tay gấu này của ngươi nấu thế nào?
Long Giang nói:- Tay gấu tiểu nhân chọn là tay phải, đào đất làm hang, cho vôi ngập phân nửa rồi thả tay gấu vào trong, sau đó lại tiếp tục cho vôi vào, tưới nước lạnh lên trên. Đợi một lúc sau, hết lạnh thì lấy ra, thế thì ngay cả chân lông cũng nhổ ra được, như thế mới có thể loại bỏ hoàn toàn mùi hôi.
Tống Huy Tông kinh ngạc hỏi:- Ngươi nói ngươi dùng vôi để tẩy lông?
- Vâng, đúng vậy.
Long Giang gật đầu, rồi tiếp tục nói: - Rửa sạch tay gấu, cho vào một nồi nước cốt đã chuẩn bị sẵn, trụng qua một lượt, sẽ loại bỏ hoàn toàn vị tanh nồng, dùng trăm cây kim châm lên lòng bàn tay gấu, đâm một trăm lỗ nhỏ trên mu bàn tay, tiếp đó lấy một nồi cát, lót thêm vỉ trúc, đặt tay gấu vào, lòng bàn tay hướng lên trên, đổ nước canh hầm vào, dùng lửa nhỏ hầm cho đến khi tay gấu mềm ra, cho thêm gia vị như muối, nước tương..., lấy tay gấu ra rồi tưới dầu mè lên trên.
Tống Huy Tông khó hiểu liền hỏi hắn:- Ngươi nói dùng một trăm cây kim đâm một trăm lỗ nhỏ? Tại sao phải làm vậy?
Long Giang chỉ về phía tay gấu nói:- Việc đó đều là vì viên kim châu kia.