Bắc Tống Phong Lưu

Chương 550 : Đầu cơ kiếm lợi

Ngày đăng: 07:29 30/04/20


Chủng Sư Đạo lắc đầu nói:- Lần đó binh bại. Lão phu không thể trốn tránh được trách nhiệm.



Lý Kỳ rất mẫn cảm với những chuyện như thế này. Nhưng hắn vẫn luôn coi thay đổi Tĩnh Khang làm sử mệnh của mình. Đương nhiên, như tình hình hiện nay cũng chỉ là chuyện do bản thân hắn tình nguyện mà thôi. Lịch sử cũng không vì hắn đến mà có bất kì sự thay đổi nào. Thế của quân Kim vẫn như chẻ tre còn quân Tống thì vẫn bại như núi. Hắn hỏi:- Chủng Công, giải thích câu này thế nào?



Chủng Sư Đạo thở dài nói:- Lần này quân ta binh bại có ba nguyên nhân. Thứ nhất, quân ta quá khinh địch, tuy đã dốc hết binh lực, nước Liêu đã như nỏ mạnh hết đà nhưng chiến lực vẫn hơn hẳn quân ta. Hơn nữa bọn họ chiếm hết địa lợi, tuyệt đối không thể khinh thường. Còn quân ta chuẩn bị chưa đầy đủ tùy tiện tiến công nên chỉ có thể thất bại. Thứ hai, điều phối binh tướng không hợp, đa số lần này là tướng lĩnh tây bắc đến, còn khi sử dụng lại sử dụng binh của Hà Sóc, so với Long vệ quân trước đó thật sự là không thể bằng được. Cộng với việc đã lâu không chiến đấu, mà đại quân tinh nhuệ Tây Bắc của Đại Tống ta lại chưa đến. Những tướng lĩnh này chưa quen thuộc địa thế địa phương, chưa quen chiến pháp đột kích của quân Liêu, vẫn sử dụng cách đánh Tây Hạ thì làm sao có thể thắng được. Thứ ba, lúc đó quân ta lấy việc chiêu hàng làm chính. Nghĩ đến mười vạn đại quân đứng trước thành thì quân Liêu sẽ ra đầu hàng. Vì vậy có quân lệnh không được phóng về phía quân Liêu dù chỉ một mũi tên, nếu không sẽ bị sử theo quân pháp. Nhưng hai quân giao chiến sao không thể giết người, hành động này chính là khiến quân ta lâm vào thế bị động. sau đó quân Liêu đánh qua, quân ta lại...



Nói đến đây, giọng của Chủng Sư Đạo tràn đầy sự lo lắng. Tuy việc phạt Liêu còn chưa kết thúc nhưng ông ta biết là lành ít dữ nhiều rồi.



Mịa nó! Lại chiêu này. Cảm giác từ cổ chí kim Hoa Hạ đều có thói quen này. Đứng trước hai người này Lý Kỳ không thể không tức giận. Dù sao đây cũng là tình hình trong nước của Đại Tống nhưng nghe đến đoạn cuối cùng hắn liền nhớ đến cuộc chiến tranh năm Giáp Ngọ, sự bực tức trong lòng tăng lên gấp bôi. Địch không động ta không động. Nếu địch động thì ta cũng không còn cơ hội hành động nữa rồi. Điều này rõ ràng là đang đùa với tính mạng của chính bản thân mình. Đánh trận đương nhiên là đi đánh người khác, lẽ nào lại để cho người ta đánh mình.



Triệu Tinh Yến thấy vẻ mặt sầu muộn của Chủng Đạo Sư, trong lòng rất khó chịu liền nói:- Chủng bá bá đừng khổ tâm, cháu nghĩ đám người Đồng Quán cũng không phải là đối thủ của người Liêu. Lúc đó Hoàng thượng chắc chắn sẽ nhớ tới lời khuyên của bá bá.



Hừ! Ngươi đem hy vọng gửi gắm vào hoàng thượng sao? Vậy chẳng bằng gửi gắm vào Mã Kiều còn hơn. Mời sư phụ của y ra huấn luyện ra cả mười vạn Mã kiều, ha ha, vậy thì chắc chắn là càn quét thiên hạ rồi. Lý Kỳ chỉ cười trừ đối với cách nói này của Triệu Tinh Yến.




Mắt Lý Kỳ chợt sáng lên, hắn cười nói:- Tài năng của Chủng Công hiếm có, đây là ơn trời ban. Nếu yên ổn suốt quãng đời còn lại thì phụ lòng trời rồi.



Triệu Tinh Yến nhếch mép cười nói:- Lẽ nào ngươi muốn mời bá bá vào quân sao?



- Ta cũng không có gan này.



Lý Kỳ lắc đầu lại cười khà khà nói:- Nhưng Chủng Công có thể đến Phủ thái sư dạy học. Không giấu gì hai vị, ta đang định mở một lớp tu nghiệp võ tướng. Cũng chính là để những thuộc hạ của ta đến đó học về cách đánh giặc, tiếc là chưa tìm được một người thầy giỏi. Nếu Chủng Công đồng ý đến thì không còn gì tốt hơn. Còn nữa, Phủ thái sư trả thù lao hậu hĩnh. Tiền lương một tháng là mười quan quan, ha ha, không tồi chứ?



Hắn vừ nói ra câu này, cả Chủng Sư Đạo và Triệu Tinh Yến đều bật cười ha hả.



Lý Kỳ mặt xị xuống không vui nói:- Chủng Công, Triệu cô nương, ta đang nói chuyện nghiêm chính với hai người, hai người cười gì vậy?