Bắc Tống Phong Lưu

Chương 556 : Người giang hồ Phải nói nghĩa khí

Ngày đăng: 07:29 30/04/20


Thái Kinh vuốt vuốt chòm râu nhìn vào đám cháu đang ăn ngấu nghiến, vẻ mặt hạnh phúc, lão gật gù nói:- Ngươi nói rất đúng, trước kia lão phu không để ý đến điều này, bây giờ nghĩ lại mà thấy hối hận.



Lý Lý cười nói:- Thái sư sống lâu trăm tuổi, thời gian sau này còn dài, biết quý trọng mới là điều quan trọng nhất.



Thái Kinh rất vui mừng ha ha nói:- Nói hay lắm! Quý trọng mới là điều quan trọng nhất.Dừng lại một chút lão lại nói:- Nhưng Lý Kỳ à, bây giờ Thái sư học phủ sẽ khai giảng, ngươi phải quản lý cho chắc. Chuyện ở đây giao cho người khác làm là được rồi.



- Tôi biết rồi. Thái sư xin chờ một lát.



Lý Kỳ nói xong liền đi đến trước cái bàn dài cầm một quyển sách đến nói:- Mời Thái sư đọc.



Thái sư nhận lấy, vừa nhìn thấy trên bìa có một bức tranh, hơn nữa còn rất quen, bỗng nhiên lão nói:- Hả? Đây không phải là Thái sư học phủ sao?



- Đúng vậy, đây là bức tranh tôi mời Trương đại học sĩ vẽ. Trong này có liên quan đến quy tắc và ưu thế của Thái sư học phủ, cùng các loại phục vụ hy vọng có thể khiến nhiều người hơn nữa hiểu về Thái sư học phủ. Cũng hy vọng có nhiều phú thương hơn nữa đến đầu từ vào Thái sư học phủ. Tôi đã bảo người sao chép ra hơn 40 bản. Khách đến ăn sáng cũng có thể lấy ra đọc. Không chỉ có thế, tôi còn chuẩn bị Tam Quốc diễn nghĩa và những chuyện xưa của nó. Lý Kỳ giải thích nói. Không cần báo chí, chỉ có bộ sách này là đủ rồi.



Thái Kinh cười nói:- Khá lắm. Như vậy Thái sư học phủ của chúng ta có thể nổi tiếng ở Đông Kinh, rất nhanh thậm chí là cả nước.Nói đến đây, lão cười đắc ý, bỗng nhiên lại như nhớ ra cái gì đó vội vàng hỏi:- Đúng rồi, ngươi vừa mới nói có Tam Quốc diễn nghĩa.



Lý Kỳ gật đầu nói:- Đúng vậy.



Thái Kinh vội vàng nói:- Đây chính là tập hai.



Không thể ngờ được lão già này cũng mê Tam Quốc. Lý Kỳ nhìn cái vẻ kích động của lão liền ngượng ngùng nói:- Vẫn là tập một.



Bởi vì tập sách thứ nhất hắn đã đánh xong. Vì thế việc in ấn cũng sẽ nhanh hơn. Nhưng thời in không thể đợi thêm nữa. Chỉ có thể in ra 40 bản để trong cửa hàng.



Thái Kinh tỏ ra hơi tiếc nói:- Vậy tập hai khi nào mới ra?



Ông không thể trách tôi được, ai bảo khoa học kĩ thuật thời nay lạc hậu đến vậy? Ồ, câu này có vẻ không đúng, bây giờ khoa học kỹ thuật thời Tống là dẫn đầu cả thế giới trong mấy chục năm mà. Lý Kỳ cười nói:- Nhanh thôi, nhanh thôi.



Vừa dứt lời, hắn bỗng nhiên cảm thấy có người lôi vạt áo của mình. Hắn quay lại nhìn thì nhất một bé nhóc đang trợn mắt nhìn hắn nói: - Kim Đao Trù Vương, chỗ của chú có Tam Quốc diễn nghĩa sao?



Những cậu nhóc đều thích những cái tên có khí thế. Danh hiệu Kim Đao Trù Vương này rất hợp khẩu vị của chúng. 



Lý Kỳ sửng sốt chỉ vào bàn nói:- Đúng rồi, không phải đó sao. Thiếu công tử có muốn xem không?



Mấy đứa nhóc con quay đầu nhìn lại. Sau đó nhìn nhau nhảy hết ra khỏi ghế ngồi. Từng đứa chạy đi cầm tập Tam Quốc diễn nghĩa đến còn vây quanh Thái Kinh hô lên:- Ông ông, chúng cháu muốn nghe Tam Quốc.


Chu Hoa mập gạt nước mắt nói:- Nha Nội, Tiểu Cửu, nếu Lý đại ca đã khinh thường chúng ta thì chúng ta đến Phàn lâu đi.



- Đợi đã.



Lý Kỳ gượng cười nói:- Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, hà cớ phải nói như những lời sinh ly tử biệt như vậy, không phải là tôi không muốn mời các ngươi. Các ngươi cũng biết đấy, cửa hàng nhỏ của tôi luôn lấy chữ tín làm gốc đối xử với khách đều bình đẳng. Tôi cũng là...



Hắn còn chưa nói hết thì đã nghe có tiếng nịnh bợ phía sau:- Nha Nội, ngươi đến rồi à.



Quay đầu lại nhìn, đúng là Lục Thiên, tâm phúc của Cao Nha Nội. Lý Kỳ giật mình, cả người lạnh toát. 



Cao Nha Nội cười nói:- Lục Thiên, trong đó còn chỗ không?



- Tiểu nhân đã thay Nha Nội tìm chỗ tốt rồi.



Những tên này đã có mưu đồ từ trước, mẹ nó, chứ sao đám này lại trở nên thông minh bất thình lình như vậy. Lý Kỳ biết là bọn họ không để ý đến mấy đồng tiền mà là ham chơi, liền thở dài nói:- Nếu đã vậy thì mời vào. À, đừng ăn nhanh quá cẩn thận không các ngươi nghẹn chết đấy.Câu cuối cùng là xuất hiện đột nhiên trong miệng hắn đấy.



Đám Cao Nha coi như chưa nghe thấy gì liền chắp tay nói:- Vậy cảm ơn nhé.



Dứt lời mấy người liền đi vào bên trong. Lý Kỳ vẫn chưa nuốt trôi cục tức thì đã nghe tên tiểu mập nói:- Tiểu Cửu, hôm nay ta cũng không thể ngồi lâu với các ngươi được. Ta còn phải mang bữa sáng cho cha ta nữa.



- Ngươi cho rằng chỉ ngươi phải mang thôi sao, ta cũng phải mang đấy. Cha và ông nội ta cũng đang đợi ở nhà kia kìa.



Cao Nha Nội tò mò nói:- Tiểu Cửu, Tiểu mập, nhà các ngươi nhiều người như vậy. Hai tay các ngươi mang về thế nào đây?



- Đợi lát nữa sẽ có người nhà đến lấy. Ta sợ là Lý đại ca sẽ chịu không nổi cho nên bảo họ lát nữa hãy đến.



- Có lý. Nếu đã như vậy thì ta cũng phải mang ít đồ về cho mất tiểu thiếp. Chúng ta ăn nhanh lên. Trời, cái lồng này ít như vậy ăn sao đủ. Tào đại nương, Tào đại nương! Mang đến cho chúng ta mỗi người năm xuất. Ha, đây là Thiên hạ vô song mới ra đúng không? Thật tuyệt quá.



Tào đại nương kia cũng không biết mấy tên này là đến ăn cơm chùa, còn tươi cười hớn hở giới thiệu:- Nha Nội, quán chúng ta mới có trà sữa, uống rất ngon.



- Trà sữa? Vậy cho mỗi người một cốc trước đi.



....



Đám người này đúng là đám cầm thú đã ăn lại còn muốn mang về. Lý Kỳ tức đỏ mặt tía tai cắn răng nói:- Tiểu Cửu ơi là Tiểu Cửu lẽ nào ngươi còn không biết có câu tên là ăn quỵt thì sớm muộn gì cũng phải trả giá sao? Khoản tiền hôm nay hôm khác ta sẽ thu bù gấp bội. Không, phải gấp 100 lần. Cả đời chơi ưng nhưng hôm nay lại bị ưng mổ vào mắt, khiến ta tức chết đi được.