Bắc Tống Phong Lưu

Chương 555 : Bữa sáng phong phú

Ngày đăng: 07:29 30/04/20


- Oa oa oa...



Mấy đứa nhỏ này đều chọn canh bánh bao. Dù trên bàn có đặt mười mấy món nữa nhưng chúng đều làm ngơ mà chỉ chú tâm ăn canh bánh bao. Dường như trời có sập xuống thì cũng chẳng liên quan gì đến chúng.



Vốn dĩ Lý Kỳ còn định dạy chúng phải ăn canh bánh bao thế nào, nhưng nhìn thấy những cái miệng nhỏ xinh xinh thuần thục của chúng thì hắn biết mình đã lo thừa. Không thể không nói là những đứa con nhà quyền quý này khá hiểu lễ nghĩa. Ngồi ăn với nhau không có đứa nào làm phiền đứa nào.



Thái Kinh nhìn lướt qua đám trẻ cười với vẻ hạnh phúc rồi lại nhìn những món ăn trên bàn rồi bỗng chỉ lên bàn hỏi:- Sao súp sủi cảo của ngươi lại trong suốt thế này? Da bánh sủi cảo này ngươi làm từ cái gì vậy?



Lý Kỳ nhìn theo ngón tay y chỉ cười nói:- Đây là sủi cảo pha lên, vỏ bánh được làm từ bột mì. Chẳng qua là tôi chỉ gia công bột mì một chút vì thế nhìn nó mới trong suốt như vậy.



Còn về phần gia công thế nào thì cho dù hắn có nói Thái Kinh cũng không hiểu, cho nên để đơn giản là không nói nữa.



- Sủi cảo pha lê ha ha. Cái tên cũng hay rồi, để lão phu nếm thử nào.



Thái Kinh vừa dứt lời thì một nữ tì bên cạnh gắp cho lão một miếng sủi cảo pha lê để vào bát. Vì miếng sủi cảo khá nhỏ nên Thái Kinh đã bỏ cả vào miệng. Đầu tiên là cảm giác mềm trơn nơi đầu lưỡi, cắn miếng vỏ bánh mềm trơn đó thì bên trong đủ các loại mùi vị. Mùi thơm tỏa ra trong miệng rồi đi thẳng xuống dạ dày. Cảm giác này khiến Thái Sư rất thích thú, lão nhấm nháp một chút rồi đột nhiên hỏi:- Nhân bánh sủi cảo pha lên này ngươi làm bằng thịt tôm có phải không?



Lý Kỳ trả lời:- Đúng vậy.



- Chẳng trách lại ngon đến vậy.



Ăn một miếng này khiến Thái Kinh cảm thấy chưa thỏa mãn. Lão vốn dĩ còn muốn gọi sủi cảo pha lê thêm nữa cho đám cháu thưởng thức, nhưng nhìn thấy chúng còn đang chuyên tâm ăn canh bánh bao cho nên cũng không làm phiền chúng nữa. Nhìn đi nhìn lại có một khối điểm tâm hình vuông màu trắng, lão liền hỏi:- Đây là cái gì vậy?



Lý Kỳ nói:- Đây là bánh ngọt củ cải hương thuốc. Hương vị hơi nhạt dùng để khai vị.


Lý Kỳ lập tức rót cho lão một ly trà sữa. Thái Kinh thấy nước trà có màu nâu nhạt liền ngạc nhiên đưa lên miệng thưởng thức. Lão uống một ngụm rồi lại một ngụm nữa. Mùi sữa nồng đậm quyện vào mùi lá trà thơm ngát cùng mùi bạc hà the mát đúng là món giải khát ngọt ngào. Mỗi lần uống một ngụn là lại có một phát hiện mới, lão gật gù liên tục.



Chợt nghe thấy có tiếng con trẻ non nót:- Ông ông, trà sữa này uống được không?



Thái Kinh định thần lại thấy mấy đứa cháu đã ăn hết sạch canh bánh bao, đang mở to hai mắt nhìn mình. Còn Thái Mẫn Đức ở bên cạnh thì nơm nớp lo sợ đến đũa cũng chưa dám động. Lão liền bật cười nói:- Đây là Vua đầu bếp làm đấy. Có thể uống được không ư? Ngon như canh bánh bao vậy, các cháu mau nếm thử xem.



- Vâng.



Mấy đứa trẻ gật đầu. Tỳ nữ rót cho mỗi đứa một chén trà sữa sau đó gắp điểm tâm vào bát cho chúng.



- Cháu muốn ăn cái này.



- Cháu muốn ăn cái này.



Thái Kinh cười ha ha rồi nói với Thái Mẫn Đức:- Mẫn Đức, ngươi đừng có ngồi ngây ra đó nữa. Mau ăn đi, đừng quá câu nệ, cho ngươi tùy ý ăn văn hóa trà buổi sáng này.



Thái Mẫn sớm đã bị đói đến mức bụng dính vào lưng rồi. Ông ta gật đầu rồi bắt đầu ăn. Sau khi nhấm nháp một món xong, ngoài miệng là lão đều không ngớt lời khen ngợi nhưng trong lòng thì đang rỉ máu, thầm nghĩ lẽ nào thiên hạ lại có thiên tài như vậy sao? Ở đây món nào cũng là đặc sản, người bên ngoài chỉ cần có được một món trong số này thì lợi nhuận cũng khổng lồ rồi. Lão thử liên tiếp 12 món ăn, hơn nữa sau đó dường như vẫn còn rất nhiều mỹ thực khác nữa, cái này có để người khác sống với nữa vậy. Ôi, nếu lúc trước lão đồng ý hợp tác thì có phải là đã làm cho tất cả các Đại tửu lâu khác đều sụp đổ rồi không.



Nghĩ đến đây, trong lòng lão đang tiếc nuối vô vùng. Sau khi thưởng thức món trà sữa kia thì sự bực tức trong lão không hề còn nữa. Lão cảm giác giấc mơ kia của mình căn bản là không thể thành công, trong lòng thầm thở dài cũng bắt đầu sốt ruột cho Kim lâu của mình.



Thái Kinh rót thêm một chén trà sữa nữa nói với Lý Kỳ:- Lý Kỳ, bữa sáng của ngươi đúng là muôn màu muôn vẻ. Hôm nay lão phu được mở rộng tầm mắt rồi. Có lẽ đây là bữa sáng phong phú nhất mà lão phu được nếm thử. Ngày mai lão phu lại đến nữa.



Lý Kỳ cười nói:- Thái sư, thực ra có một nhân tố rất quan trọng trong văn hóa trà buổi sáng đó là hạnh phúc gia đình. Tại hạ thiết nghĩ vào buổi sáng tĩnh lặng mọi người có thể ngồi cũng nhau ăn một bữa sáng vui vẻ, cho dù chỉ là bánh bao bình thường thôi thì đó cũng là một niềm vui rất lớn trong cuộc đời rồi.