Bắc Tống Phong Lưu

Chương 569 : Bào ngư đóng hộp

Ngày đăng: 07:29 30/04/20


- Hả? May quá, vừa mới thả vào mà.



Tuy nói như thế nhưng Thái Kinh vẫn vội vàng mở vung ra, chân tay có vẻ hơi luống cuống.



Lý Kỳ cười nói:- Để tôi nào.



Hắn nói xong liền nhanh nhẹn gặp mì ra, vì canh đã sớm chuẩn bị rồi vì thế chỉ cần gắp mì vào bát là ăn được.



Mùi hương tỏa ra làm cho Thái Kinh không khỏi nuốt nước miếng ừng ực nói:- Lý Kỳ, mỳ ăn liền của ngươi thực sự tất tiện lợi. Ngay cả người chưa từng vào bếp như lão phu cũng có thể làm được, ha ha.Cười một lát lão lại nói tiếp:- Nhưng sao ngươi không sớm lấy ra cho lão phu nếm thử. Vừa rồi ta mới biết mỳ này là để miễn phí cho thầy giáo trong học viện chúng ta đấy.



- Thái sư, những thứ này ông ăn không có lợi nhiều đâu.



Lý Lỳ cười ha ha, bỗng nhìn thấy mấy hộp trên bàn liền cau mày nói:- Nhìn đồ hộp này rất quen.



Thái Kinh ha ha nói:- Hai ngày nay lão phu nghe thấy người ta nói, mỳ tôm ăn liền này phải ăn với thịt hộp mới tuyệt, nhưng chỗ thịt hộp ngươi tặng lão phu đã ăn hết rồi cho nên mới bảo Thái Dũng đến văn phòng của ngươi xem có không. Không ngờ là vẫn còn mấy hộp.



- Cái gì?Lý Kỳ hít một hơi lạnh nói:- Thái sư, ông vào phòng tôi lấy hộp này sao?



Thái Kinh ừ một tiếng rồi nói:- Có gì không ổn sao?



Mịa nó, lão hóa này thật xấu xa, không ngờ dám vào văn phòng của mình ăn trộm. Hôm nay mình đúng là đen đủi, ở nhà bị ăn trộm đến văn phòng cũng bị ăn trộm. Hu hu hu…hộp bào ngư của bố đó nha. Hốc mắt Lý Kỳ đỏ lên, lên nói:- Không, tôi chỉ muốn nói là Thái sư thật là thần cơ diệu toán, cái này mà cũng có thể đoán ra được.



Thực ra mấy hộp này là bảo bối của Lý Kỳ. Hắn mất rất nhiều công mới làm được hộp bào ngư, tất cả nguyên liệu đều phải lấy từ ngự thiện phòng. Còn có cả ốc khô rất quý. Hắn chuẩn bị để cho mình có một bữa ăn ngon nhưng không ngờ lại bị Thái Kinh tìm thấy. Phải biết rằng ông ta cũng là một tên sành ăn. Hắn cảm thấy tim mình đau quặn lại.



Chủng Sư Đạo nhìn thấy Lý Kỳ như vậy, cười lắc đầu.



Thái Kinh thực ra là không có nhiều để ý như vậy, mắt của ông ta đang đặt ở lớp mỳ cuộn sóng kia, vội nói:- Di thúc, chúng ta nếm thử nhất phẩm mỳ ăn liền này của Lý Kỳ đi.



- Vâng.
Chủng Sư Đạo thở dài:- Nói thì dễ làm mới khó.Bây giờ ông ta cũng đã hơi tuyệt vọng về quân Tống rồi.



Lý Kỳ lắc đầu nói:- Đó cũng chưa chắc. Lẽ nào Chủng Công đã quên phương bắc chúng ra còn một minh quân hùng mạnh sao?



Chủng Sư Đạo hai mắt trợn lên nói:- Ý của ngươi là, đây chẳng phải là bảo hổ lột da hay sao?



- Nhưng đứng trong tình cảnh của Đồng thái úy mà suy xét thì hình như đây là cơ hội cuối cùng của ông ta.



Lý Kỳ than nhẹ một tiếng, không muốn nói nhiều về những chuyện này, hắn chuyển đề tài:- Nói như thế thì Chủng Công vì việc này mà thay đổi chủ ý sao?



Chủng Sư Đạo nao nao gật đầu nói:- Đúng vậy, Đại Tống ta gặp phải khốn cảnh, nếu lão phu cứ như vậy mà tá giáp quy điền thì còn mặt mũi nào mà đối mặt với tiên phụ. Ngươi nói rất đúng, ít nhất thì cơ hội vẫn còn một nửa. Mà dù đến một phần cơ hội mà cũng có, lão phu chỉ cầu có thể lập công chuộc tội.



Phụ thân Chủng Thế Hành cũng là danh tướng Đại Tống. Âu Dương Tu đã từng để đánh giá phụ thân của ông ta ngang với Địch Thanh, điều đó đã chứng tỏ năng lực của gia tộc họ Chủng.



Lý Kỳ cười nói:- Chủng Công có thể tới Thái sư học phủ, vãn bối thực sự rất vui. Nhạc sư phụ từng nói với tôi. Trốn ở nhà buồn lo vô vớ và hối hận cũng không phải là đàn ông. Gặp phải chuyện có rất nhiều cách để giải quyết, nhưng nếu trốn tránh thì không phải là cách trong số đó.



Chủng Sư Đạo nghe thấy vậy mặt đỏ lên, trong lòng hổ thẹn. Đương triều giao trách nhiệm cho một trí sĩ như ông, thật sự là ông có hơi nản lòng thoái chí, thậm chí đã thất vọng về những gian thần giữa đương triều. Nếu không có hai tiểu bối Lý Kỳ và Triệu Tinh Yến thì có lẽ ông cũng về quê rồi. Ông cười ha ha nói:- Yến nhi nói không sai, tiểu tử ngươi đúng là không giống bình thường.



- Chủng công quá khen rồi.Lý Kỳ ngượng ngùng cười nói:- Nhưng vì sao Chủng công không tới tìm tôi mà trực tiếp tìm đến Thái sư?



Chủng Sư Đạo cười nói:- Yến Nhi cho ta chủ ý này, nó nói Công tướng này là người đa nghi. Nếu để ngươi dẫn ta vào sẽ khó tránh khỏi ông ta nghi ngờ. Nếu ta đã quyết tâm, chi bằng tự đề cử mình, như vậy cũng có thể hiện sự thành tâm của mình.



Lý Kỳ trâm ngâm một lát rồi gật đầu nói:- Đúng vậy, Triệu cô nương suy nghĩ thật thấu đáo. Nhưng sao Chủng Công lại thuyết phục được Thái sư?



- Thực ra lão phu cũng không nói gì. Công tướng nghe nói lão phu muốn đến học viện liền đồng ý ngay. Thái Kinh bây giờ đã không phải là Thái Kinh của trước kia nữa rồi. Vừa rồi lúc nói chuyện lão ta còn tỏ ra hối hận đối với chuyện trước kia, nếu quay trở lại thì quyết sẽ không để phát sinh như thế.Chủng Sư Đạo cảm khoái nói.



Lý Kỳ cười mà không nói gì. Ông coi thường Thái Kinh quá rồi. Hiện tại mục đích đã không dễ dàng, thì đương nhiên thủ đoạn cũng phải thay đổi chứ. Hơn nữa lúc này là lúc lão ta khó khăn nhất, mặc dù Chủng Sư Đạo ông không có chức quan trong người nhưng vẫn có uy danh. Ông đến, lẽ nào lão ta lại không vui sao?